Xung đột leo thang (1)
Chương 23: Xung đột leo thang (1)
Mưa dông.
Những hạt mưa to bằng hạt đậu nành đổ xuống ào ạt, bao phủ toàn bộ thành phố và khu vực xung quanh.
Thế giới như được phủ một lớp sương mỏng, khiến mọi thứ trở nên mờ ảo.
Trên đường phố, người ta tìm chỗ trú mưa khắp nơi. Những chiếc váy xinh đẹp giờ đây ướt sũng, dính chặt vào đôi chân thon dài, trông càng thêm quyến rũ.
Có vài người vào tiệm bánh mì trú mưa. Vì giữ thể diện, họ ít nhiều cũng mua một ít bánh mì.
Nếu là ngày thường, lúc này chắc chắn sẽ có một số khách quen trò chuyện, làm cho không khí trong tiệm bánh mì thêm phần sôi động.
Nhưng hôm nay, dường như không ai có tâm trạng trò chuyện, ai nấy đều mang vẻ mặt nặng trĩu.
Họ nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xám xịt, mây đen giăng kín, như chỉ cần bước ra ngoài, đưa tay lên là có thể chạm tới.
Nó không chỉ bao phủ bầu trời thành phố Kim Cảng mà còn đè nặng lên tâm trạng của mọi người.
Thành phố Kim Cảng thường xuyên có mưa dông như vậy. Bây giờ là mùa hè, nơi đây lại gần biển, mưa đến nhanh và đi cũng nhanh.
Đôi khi người ta còn cảm thấy biết ơn những cơn mưa dông này, nó gột rửa bụi bặm cho thành phố, mang đến không khí trong lành và làm dịu bớt cái nóng oi bức.
Song lúc này, chẳng ai còn tâm trí nghĩ đến những điều đó nữa.
Liên Bang không phải là chưa từng trải qua chiến tranh. Chính vì họ hiểu rõ sự khủng khiếp của chiến tranh nên mới rơi vào tình trạng hoang mang, lo lắng như vậy.
Nhìn người khác gặp xui xẻo thì thấy vui, nhưng khi chính mình gặp xui xẻo thì chẳng ai cười nổi.
Bầu trời u ám lúc này giống như tâm trạng của những người đang bị mây đen che khuất ánh mặt trời.
Lance - người tự cho mình đã từng trải qua nhiều biến cố lớn, khi đối mặt với dòng chảy cuồn cuộn của lịch sử cũng chỉ biết đứng nhìn nó ập đến mà không thể làm gì.
Vì mưa dông, đường phố vẫn vắng tanh cho đến tận trưa.
Hơn mười một giờ, cơn mưa cuối cùng cũng tạnh, ánh nắng vàng rực rỡ lại xuyên qua màn mây đen, chiếu xuống mặt đất.
Thành phố Kim Cảng được gột rửa bởi cơn mưa, khắp nơi đều toát lên vẻ tươi mới, người đi đường cũng dần dần đông đúc hơn.
Nghị viên Petrit khó chịu nhìn ống quần ướt nhẹp, thực ra về nguyên tắc các "nghị viên thành phố" không cần phải chọn phe phái.
Ít nhất là bề ngoài là như vậy.
Nhưng trên thực tế, họ vẫn phải chọn phe phái.
Họ muốn thăng tiến, cho dù là tranh cử Thị trưởng hay muốn vào Hội đồng Lập pháp Liên Bang, đều phải có người đứng sau ủng hộ.
Người đứng sau nghị viên Petrit là một nghị sĩ thuộc Đảng đa số trong Hội đồng Lập pháp Liên Bang, mà phía sau nghị sĩ này lại là những nhân vật cấp cao hơn trong Quốc hội.
Chỉ thị chính trị được truyền đạt từ trên xuống dưới, qua từng tầng từng tầng một rồi đến tai nghị viên Petrit. Vốn dĩ hôm nay lão ta có một buổi họp báo cần tổ chức, kết quả đột nhiên đổ một trận mưa to, khiến lão ta hơi bực bội.
Có lẽ lão ta không thể đúc kết ra được câu nói thâm thúy như “một khi bước chân vào chính trường thì thân bất do kỷ", nhưng cũng hiểu rằng từ khi bản thân đưa ra lựa chọn tham gia chính trị, lão ta đã đánh mất rất nhiều thứ, thậm chí là một phần nhân cách.
Bước vào giai cấp chính trị của thành phố như này, đặc biệt là cỗ máy kinh tế như thành phố Kim Cảng, chỉ dựa vào năng lực cá nhân vốn không có cơ hội để tiếp tục leo lên.
Vì thế, chọn phe phái trở thành lựa chọn tất yếu.
Tài nguyên trong đội ngũ được phân chia từ trên xuống dưới, có một phần của bạn, vậy nên khi cần đến bạn, bạn cũng phải cống hiến sức lực của mình cho cả đội ngũ.
Khi nghị viên Petrir đứng trên sân khấu ẩm ướt, cảm nhận nước mưa thấm qua đường may không kín khít ở mép giày da vào bên trong, đầu ngón chân chỉ cần động đậy một chút là có cảm giác rõ ràng bị nước bao bọc, lão ta càng thêm bực bội.
Chính trị chết tiệt!
Nhưng khuôn mặt lão ta lại rạng rỡ như ánh nắng mặt trời xuyên qua đám mây đen lúc này.
"Cảm ơn các quý bà và quý ông đã đến đây, đây là một buổi họp báo ngắn gọn..."
Không ít phóng viên đã bắt đầu ồn ào, một cảm xúc cáu kỉnh đang tích tụ trong lòng nghị viên Petrit.
Lão ta cố nén xúc động muốn phá hỏng thứ gì đó, mím môi, tiếp tục nói: "Về vụ án đấu súng mấy ngày trước, sau khi tổ điều tra của chúng tôi điều tra kỹ lưỡng, có một vài điều cần làm rõ."
"Thứ nhất, không phải toàn bộ người trên thuyền nhập cư trái phép đều là phần tử vũ trang, nhóm này chỉ chiếm số ít, cộng lại có thể chưa đến mười người. Những người còn lại đều là người nhập cư trái phép."
"Thứ hai, số cảnh sát thuộc đội tuần tra ven biển tử vong tại hiện trường là hai người, nhiều người bị thương nặng, cái giá mà những phần tử vũ trang kia phải trả là gần như toàn bộ bị tiêu diệt. Bảy viên cảnh sát còn lại sau khi được đưa đến bệnh viện, do bác sĩ cấp cứu và bác sĩ phẫu thuật không đủ, đã tử vong trong quá trình cấp cứu. Nói cách khác, lẽ ra họ có thể sống sót."
"Cuối cùng, tôi phải thừa nhận, sau khi các cảnh sát của chúng ta đấu súng xong, đã sát hại khoảng ba mươi bảy người dân vô tội nhằm mục đích trút giận. Tôi xin thay mặt họ xin lỗi những người dân vô tội đã thiệt mạng..."
Thực ra khi Petrit nói đến đây đã biết tiếp theo lão ta sẽ phải đối mặt với điều gì. Song lão ta đã chuẩn bị sẵn sàng, đây là điều lão ta nhất định phải làm.
Chỉ có như vậy, mới có thể khiến các anh lớn trong "đội ngũ" thấy lão ta là một người anh em tốt dám gánh vác trách nhiệm, không sợ trách nhiệm.
Đăng bởi | thanhphat2004 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 12 |