Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh sát vô thường (1)

Phiên bản Dịch · 962 chữ

Chương 25: Sinh sát vô thường (1)

Còn chưa kịp tận hưởng sự tự do của Liên Bang, thì mẹ nó thất nghiệp rồi.

Có lẽ lần thất nghiệp này là một điều tốt đối với những người trẻ tuổi này, nó cho họ biết một sự thật.

Cho dù họ có thể chịu đựng sự bóc lột, chịu đựng áp bức, thì số phận vẫn sẽ không mỉm cười với họ.

Chỉ vì họ đang đứng ở tầng lớp thấp nhất của thế giới này, không có bất kỳ sức phản kháng nào trước sức mạnh đến từ phía trên.

Khi một người không có khả năng phản kháng trước sự cướp bóc, người khác sẽ không đồng cảm với hoàn cảnh của bạn, mà chỉ tham gia vào đội ngũ cướp bóc.

Ethan muốn tranh luận gì đó với người quản lý, nhưng Irwin đã nắm chặt lấy áo cậu ta, nhìn chằm chằm cậu ta bằng ánh mắt hơi hung dữ chưa từng có, chậm rãi lắc đầu, ra hiệu cho cậu ta đừng làm vậy.

Làm mất lòng công nhân, thực ra công nhân và họ đều thuộc cùng một tầng lớp, cùng lắm thì đối phương cũng chỉ gây chút phiền phức, báo cảnh sát gì đó.

Mỗi năm thành phố này có rất nhiều vụ án xảy ra, cảnh sát sẽ không lãng phí nguồn lực hạn chế của họ vào những việc nhỏ nhặt như vậy.

Bỏ ra vài chục đồng, thậm chí vài trăm đồng gọi cảnh sát để xử lý những vụ án không đáng giá, họ phải điên rồi mới làm vậy!

Nhưng nếu đắc tội với ban quản lý, dù chỉ là cán bộ cấp thấp, kết cục cũng sẽ khác.

Irwin bước lên trước: "Thưa ngài, đợi cơn bão này qua đi..."

Người quản lý nhìn Irwin một lúc, sau đó gật đầu: "Tất nhiên, nơi này luôn chào đón các cậu. Irwin, cậu là một người thông minh, vì vậy tôi sẽ nói thêm với cậu một chút. Cậu cũng thấy rồi đấy, nơi này không thể thiếu các cậu, vì vậy tôi nghĩ cơn bão này sẽ không kéo dài quá lâu, các cậu chỉ cần tạm thời ẩn náu là được."

Irwin gượng cười: "Vậy thì tiền lương của chúng tôi trong thời gian này…”

Người quản lý làm như không nghe thấy, tiếp tục nói những gì mình muốn nói: "Công ty sẽ không để bến tàu ngừng hoạt động, tòa thị chính cũng vậy, các cậu chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng để quay lại làm việc bất cứ lúc nào, sau đó chờ chúng tôi gọi là được..."

Ông ta dùng cách này để nói với Irwin một cách tương đối nhẹ nhàng rằng, tiền, đừng hòng.

Thu nhập của vài nghìn người trong nửa tháng cũng là một khoản tiền không nhỏ đối với công ty quản lý.

Hơn nữa, việc họ không trả khoản tiền này là hợp lý và hợp pháp, ai bảo những người này đều là lao động chui chứ?

Người quản lý giơ tay lên như muốn vỗ vai Irwin, song nhìn thấy bờ vai đầy bụi bặm, ông ta lại rụt tay về: "Chúc may mắn, Irwin."

Còn những người khác, ông ta hoàn toàn không để vào mắt.

Các chàng trai trẻ hơi tức giận, nhưng cũng bất lực, trong một tháng qua, mặc dù họ vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ cơ chế phân cấp xã hội của Liên Bang nhưng ít nhiều cũng đã có chút nhận thức.

Một người bạn hỏi: "Bây giờ phải làm sao?"

Irwin bứt một sợi tóc xuống vê vê trong tay: "Đi tìm Lance, có lẽ hắn sẽ có cách."

Cổng chính của bến tàu đã bị một nhóm người biểu tình bao vây, một số thanh niên có vẻ rất kích động, họ liên tục đập gậy gộc trong tay vào hàng rào và cổng.

Cảnh sát ở cách đó không xa dường như không để ý đến hành vi bạo lực của họ, vừa ăn bánh donut, vừa uống cà phê, vừa ngồi tựa vào đầu xe vừa trò chuyện, vừa thưởng thức đồ ăn.

Có lẽ vì nhóm của Irwin là đông nhất nên những người biểu tình này như phát hiện ra lục địa mới, mấy thanh niên dẫn đầu đều nhìn về phía Irwin.

Chẳng mấy chốc, phần lớn trong nhóm khoảng ba, bốn mươi người này đã cầm gậy gộc đi về phía họ.

Các chàng trai trẻ chưa từng trải qua tình huống này, hơi bối rối, Irwin thấy cảnh sát bên kia dường như không có ý định can thiệp bèn đẩy mạnh Ethan và Mero, hét lớn “chạy đi", rồi chạy vào trong bến tàu.

Họ rất quen thuộc nơi này, biết chỗ nào có thể trốn, chỗ nào không thể trốn.

Cảnh sát bên ngoài vẫn không có ý định làm gì, vẫn đang ăn bánh donut ngọt lịm, uống cà phê ngọt đến tận óc.

Cục trưởng đã nói, việc trút giận một cách vừa phải sẽ chỉ mang lại hiệu ứng tích cực.

Miễn là không đánh chết người... Không, trong sự kiện mà có thể gọi là "cơn bão" này, cho dù có chết vài người cũng không phải là chuyện gì to tát.

Luôn có một số người khác với người bình thường, hay nói đúng hơn là tâm lý xã hội lúc này đang bị một số nhà chính trị và nhà tư bản khuếch đại, ảnh hưởng đến nhiều người hơn.

Một số người dân địa phương không đến để biểu tình cũng đã tham gia vào cuộc "náo loạn" có vẻ như đang nhằm vào người nhập cư trái phép này.

Bạn đang đọc Đế Quốc Bóng Tối (Dịch) của Tam Cước Giá
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphat2004
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.