Sinh sát vô thường (2)
Chương 26: Sinh sát vô thường (2)
Đến hơn hai giờ chiều, công ty quản lý bến tàu cho rằng mọi người đã trút giận đủ rồi, gọi điện cho sở cảnh sát thành phố Kim Cảng.
Sau đó, một lượng lớn xe cảnh sát hú còi lao đến, rất nhiều cảnh sát mang theo khiên mây và dùi cui bắt đầu tiến vào bến tàu. Họ ghì những người đang tấn công người nhập cư trái phép xuống đất, còng tay họ lại.
Còn những người nhập cư trái phép nằm gục trong vũng máu, hoặc đã bị thương thì họ mặc kệ.
Nhìn qua bọn họ giống như là đang chấp pháp công bằng, nhưng cái công chính này luôn lộ ra một mùi tanh tưởi của cá muối thối.
Đám người Irwin không xui lắm, dù sao bọn họ đông người, sau khi bị đánh cũng thử phản kháng.
Bọn họ sẽ ôm lấy những kẻ tấn công, chứ không phải đánh trả lại để khiến chúng bị thương.
Cứ như vậy, bọn họ đã giảm thiểu thương vong xuống mức thấp nhất, nhưng cũng có vài người bị đánh cho đầu chảy máu.
Những người trẻ tuổi máu me be bét mặt mày này lộ rõ vẻ hoảng sợ chưa hết hồn, ước mơ về một tương lai tươi đẹp mà họ từng nói đến trước đó đã gần như tan biến trong trận ẩu đả này.
Thị trưởng đã khẩn cấp ra thông báo, yêu cầu cảnh sát toàn thành phố ra quân tuần tra, ngăn chặn tình trạng bất ổn này tiếp tục lan rộng, cho phép nổ súng với những kẻ đập phá, cướp bóc, phóng hỏa và chống đối người thi hành công vụ.
Tiếng súng cứ vang lên lúc có lúc không suốt cả buổi chiều, mãi đến hơn bảy giờ tối mới dần dần lắng xuống.
Lance lơ đãng lau dọn tiệm bánh mì, ông chủ béo lái một chiếc xe tải trở về, chất rất nhiều đồ vào kho.
Vì hôm nay trong thành phố đã xảy ra những chuyện ngoài sức tưởng tượng của mọi người, nên sau bảy giờ, ông chủ béo đã bảo Lance lật ngược tấm biển "đang mở cửa" lại.
Hắn đang dọn dẹp lần cuối, sau khi dọn dẹp xong sẽ đóng cửa tiệm.
Đúng lúc này, chuông cửa leng keng vang lên.
"Xin lỗi, chúng tôi đã đóng cửa rồi."
Lance cúi đầu lau nhà, song dường như người đến không có ý định rời đi mà còn hỏi: "Ông Johnny đâu?"
Bấy giờ Lance mới dừng tay, vịn cây lau nhà đứng thẳng dậy, nhìn người đến.
Một phụ nữ khoảng ba mươi tư, ba mươi lăm tuổi, mặc chiếc áo cổ tròn có phần lỗi thời, bên dưới là một chiếc váy dài màu đỏ rượu vang.
Tuy ăn mặc không được thời trang, nhưng dung mạo và vóc dáng của bà ta lại giúp bà ta ghi điểm.
Có một vẻ đẹp khác biệt hẳn với cái gọi là "thời thượng".
"Ông ấy ở phía sau, bà cần tôi gọi ông ấy không?"
Người phụ nữ gật đầu, Lance chạy ra cửa sổ phía sau, gọi với vào kho: "Boss, có người tìm ông."
"Ai tìm tao?" Johnny cầm quyển sổ sách đi ra, khi nhìn thấy người phụ nữ, lão khẽ cau mày.
Người phụ nữ không đợi lão lên tiếng mà chủ động bước tới, kéo lão vào phòng nghỉ, sau đó đóng cửa lại.
Nhìn cánh cửa bị khóa trái, Lance bĩu môi: "Thằng cha may mắn."
Đây không phải vợ cũ hay vợ hiện tại của Johnny, sau khi ly hôn lão không tái hôn, hắn chưa từng gặp người phụ nữ này.
Khi Lance định tiếp tục làm việc, hắn bất ngờ phát hiện người học việc đang đứng ở cửa, ánh mắt vừa đau khổ vừa căm hận dán vào cánh cửa đóng chặt.
Hai nắm tay anh ta siết đến mức trắng bệch.
Lance đi tới, huých khuỷu tay vào anh ta: "Anh quen à?"
Người học việc quay phắt lại trừng Lance, giọng điệu hơi gay gắt: "Tốt nhất là anh đừng có xen vào chuyện bao đồng!"
Lance vặc lại: "Bà ta là mẹ anh hả?"
Người học việc trừng hắn, mắt đỏ hoe, rồi quay người đi vào bếp. Lúc này Lance mới nhận ra, bà ta đúng là mẹ anh ta.
Tiếng động trong phòng rất lớn, dường như Johnny không quan tâm có người ở bên ngoài, lão hành hạ người phụ nữ kia, thậm chí ở bên ngoài còn có thể nghe thấy tiếng bà ta cầu xin.
Lance cảm thấy, chắc người học việc cũng nghe thấy, lúc này tiệm bánh mì rất yên tĩnh, một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe được, huống hồ cánh cửa đó vốn chẳng cách âm là mấy.
Toàn bộ quá trình kéo dài khoảng mười lăm phút, Johnny mới thỏa mãn bước ra khỏi phòng: "Đây là lần cuối cùng!"
Lão nói với người phụ nữ bằng giọng điệu đe dọa: "Tôi nể mặt cô đấy."
Người phụ nữ mặt mày tái nhợt chỉnh lại váy, che mặt rồi vội vã rời khỏi tiệm bánh mì. Lance đi tới cửa, lau sạch những thứ vương vãi trên sàn.
Ông chủ béo liếc xéo hắn: "Lau kỹ vào, nếu để tao thấy còn chỗ nào chưa lau sạch, tối nay mày lại phải nhịn đói đấy!"
Nói xong lão quay trở lại kho, hôm nay nhập thêm kha khá đồ, lão phải kiểm kê lại.
Sau khi làm xong việc, Lance đi vào bếp, người học việc đang đứng trước bàn nhào bột, liên tục xoa hai tay.
Hắn đi tới bên cạnh anh ta, dựa lưng vào bàn nhìn anh ta: "Nói chuyện chút nhé?"
Người học việc không nói gì.
Ngay khi Lance đang định tìm cách trò chuyện với anh ta, lại có người đẩy cửa bước vào, hắn đành tạm gác lại ý định.
Khi bước ra sảnh, hắn mới nhận ra người đến là Irwin, đầu cậu ấy bê bết máu.
Máu hòa lẫn với tóc dính chặt vào nhau, tuy đã lau mặt nhưng vẫn còn nhiều vết máu.
Hắn nghiêm mặt lại, vội vàng bước tới kiểm tra: "Ai đánh cậu?"
Irwin thấy mũi chua xót: "Chuyện này không quan trọng, Lance, chiều nay ở bến tàu xảy ra xô xát, bọn tôi bị đánh lúc đó. Núp đến tận bây giờ mới nhân lúc trời tối lẻn ra ngoài, còn mấy người nữa cũng bị thương như tôi. Chúng tôi bị sa thải rồi..."
Đăng bởi | thanhphat2004 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 11 |