Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có mục tiêu mới có dũng khí để sống

Phiên bản Dịch · 1704 chữ

Chương 27: Có mục tiêu mới có dũng khí để sống

Những thiếu niên mười tám, mười chín tuổi xét về mặt pháp luật thì sắp trưởng thành, nhưng xét về mặt tâm lý thì vẫn chưa thực sự chín chắn.

Irwin rất tủi thân.

Vốn dĩ đang sống yên ổn ở quê nhà, chiến tranh bỗng nhiên nổ ra, gia đình vì không muốn cậu ấy bị đưa ra chiến trường rồi chết một cách vô nghĩa đã bán nhà gom góp tiền bạc đưa cậu ấy tới Liên Bang.

Cậu ấy vốn tưởng rằng đây là một "chuyến đi trưởng thành", dù sao thì những lời đồn đại về Liên Bang mà cậu ấy được nghe ở Đế Quốc đều rất tốt đẹp.

Ví dụ như không khí trong lành, bánh donut ngọt ngào, bên đường có người phát đồ ăn, quần áo miễn phí, dù không có một xu dính túi thì vẫn có bệnh viện sẵn sàng chữa trị...

Có quá nhiều lời đồn thổi tốt đẹp về Liên Bang, khiến cho hầu hết những người đến Liên Bang đều tràn đầy mơ mộng và ảo tưởng về cuộc sống nơi đây.

Song khi đến nơi này rồi, mọi thứ đều trở nên tồi tệ.

Trong không khí tràn ngập mùi phân ngựa và mùi khét của dầu máy cháy không hết, cùng với khí thải xe cộ.

Người dân cũng không thân thiện, ai ai cũng thực dụng, chua ngoa, ánh mắt nhìn cậu ấy như nhìn rác rưởi.

Cậu ấy không ngửi thấy không khí trong lành, cũng chưa được nếm thử bánh donut có thực sự ngọt ngào hay không.

Dường như cả thế giới đều đang chống lại Irwin, cho dù cậu ấy đã nhẫn nhịn sự bóc lột, áp bức và sỉ nhục của những người đó!

Giờ đây, ngay cả cơ hội bị bóc lột, bị áp bức cũng bị tước đoạt, cảm giác tủi thân, căm hận, chán ghét cứ thế dâng trào.

Irwin không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc ra ngoài, không giống như Ethan.

Ethan thẳng thắn, vui buồn đều thể hiện rõ trên mặt, thậm chí còn chủ động nói ra với người khác.

Cậu ấy thì không, cậu ấy sẽ giấu kín trong lòng.

Chỉ là đôi khi giấu quá nhiều thứ, đến mức không thể chịu đựng thêm nữa.

Nhìn Irwin cố kìm nén để không bật khóc, Lance ôm chặt cậu ấy: "Mọi chuyện rồi sẽ qua, Irwin, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Bây giờ chúng ta phải xử lý vết thương cho mọi người trước, nếu bị nhiễm trùng thì sẽ rất phiền phức. Còn những chuyện khác, tôi sẽ lo liệu."

Chẳng mấy chốc hắn đã gặp những người bạn đang trốn trong ngõ hẻm, hầu hết mọi người đều bị thương, nhưng may mắn là không ai bị gãy xương.

Thế này đã là may lắm rồi!

Lance từng nghe một ông lão trên phố này kể, năm ngoái ông ta bị gãy chân, phải đợi hai tuần mới được gặp bác sĩ, bác sĩ nói với ông ta rằng vết thương đã bị biến dạng và đang lành lại.

Ông ta có hai lựa chọn:

Một, bẻ gãy lại chỗ xương đã liền, sau đó điều trị theo phương pháp chuẩn, bó bột, ngồi xe lăn.

Tổng chi phí hết khoảng 2500 đồng, mà ông lão đó mỗi tháng chỉ có 27 đồng tiền tiêu vặt.

Hai, nắn chỉnh đơn giản, nhưng sau này khi đi lại chắc chắn sẽ bị khập khiễng, không can thiệp thì chắc chắn sẽ bị biến dạng, đây là kết quả tất yếu.

Bác sĩ sẽ bó bột cho ông ta xem có thể nắn lại được không, nhưng không đảm bảo hiệu quả, chi phí hết 370 đồng.

Cuối cùng, sau khi trả 40 tiền khám, ông ta không làm gì cả mà bỏ về.

Ông ta tự kiếm hai ống đồng, nhờ một người bạn già bẻ thẳng chỗ xương đã liền lại, rồi cố định nó.

Bây giờ tuy đi lại hơi khập khiễng, nhưng nếu không nhìn kỹ thì cũng không dễ nhận ra.

Nếu có ai trong nhóm bị gãy xương, rất có thể họ sẽ bị tàn tật, nhưng may là không ai bị gãy xương.

Lance đưa bọn họ đến hiệu thuốc trên phố, hiệu thuốc đã đóng cửa, có một cánh cửa sắt chắn ngang không cho ai vào.

Ban đêm ở thành phố Kim Cảng cũng không an toàn, hiệu thuốc bị cướp bóc thường xuyên hơn so với các cửa hàng khác.

Vì ai cũng biết thuốc rất đắt tiền.

"Chúng tôi cần mua thuốc."

Bên trong vọng ra một giọng nói dè chừng: "Các cậu cần gì?"

"Gạc, băng, cồn, tốt nhất là có thêm thuốc kháng sinh, với cả chỉ khâu vết thương nữa, một gói có mấy cây?"

"Mười cây."

"Vậy lấy hai gói."

Người trực nhanh chóng chuẩn bị đồ, trước mặt Lance, bỏ đồ vào túi giấy qua khe cửa sắt: "Lẽ ra phải 21 đồng 15 xu, giờ tôi lấy cậu 21 đồng thôi."

Lance nói lời cảm ơn, đưa tiền vào trước, lẽ ra số tiền này phải đưa cho công ty tài chính sau một thời gian nữa, nhưng hắn ứng trước.

Sau đó người bên trong đưa đồ ra.

Xung quanh có vài người đang lảng vảng trong bóng tối, nhưng nhóm của Lance quá đông, lại trông như vừa đánh nhau xong, nếu không biết rõ lai lịch của bọn họ, sẽ không ai dám manh động.

Lance nhìn quanh, hạ giọng: "Chúng ta rời khỏi đây trước..."

Chính phủ Liên Bang quản lý thành phố trước tám giờ tối, sau tám giờ là thời gian của băng đảng.

Nếu không muốn gây hiểu lầm, tốt nhất đừng dẫn theo một đám người chạy lung tung vào ban đêm.

Họ tìm thấy một con hẻm nhỏ, Lance mượn ánh đèn đường, giúp mọi người băng bó vết thương.

Lúc này tinh thần của mọi người đều rất sa sút, dường như ai cũng đánh mất nhiệt huyết và động lực khi nói về ước mơ trước đó.

Hắn biết cứ tiếp tục thế này không phải là cách, nên vừa giúp Mero đang run rẩy khâu vết thương, vừa hỏi: "Các cậu đã gặp những kẻ tấn công mình bao giờ chưa?"

Có lẽ chủ đề này đã thu hút sự chú ý của họ, bầu không khí có phần khá hơn một chút.

Một người trong nhóm lên tiếng: "Tôi đã gặp một tên, hắn ta đến bến cảng vài lần rồi, nhưng tôi không biết hắn ta làm gì."

Dưới ánh đèn đường lờ mờ, những đôi mắt phản chiếu ánh sáng đều nhìn chằm chằm vào Lance, dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Lance kéo mạnh sợi chỉ, Mero đau đến run cầm cập!

Cành cây vừa bẻ nhét trong miệng đã bị cậu ta cắn nát, nước cốt đắng chát chảy đầy miệng, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu so với cơn đau.

Thế nhưng, dù vậy, trong mắt chàng trai thường ngày có phần khù khờ ít nói này cũng ánh lên ngọn lửa khi nhìn Lance!

"Không thể bỏ qua chuyện này như vậy được, mấy hôm nay trong thành phố chắc chắn sẽ không yên ổn, trước tiên cứ lánh đi một thời gian. Sau khi mọi chuyện lắng xuống, chúng ta sẽ trả thù."

Hắn bôi thuốc kháng sinh lên vết thương của Mero, một lọ thuốc bột màu trắng nhỏ xíu khoảng mười mil đã có giá 19 đồng 80 xu rồi.

Hắn vừa bôi thuốc cho Mero vừa nói: "Chúng ta không nợ gì họ, các cậu không thể bị thương một cách vô ích như vậy được. Chúng ta phải ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu! Nếu không thì ai cũng có thể leo lên đầu chúng ta ỉa đái!"

Ngay lúc này, những người bạn tưởng chừng như đã suy sụp bỗng chốc như được tiếp thêm sức mạnh!

Ethan dậm chân: "Lance nói đúng, ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu!"

Tất cả bọn họ đều nói như vậy, cũng đã hạ quyết tâm!

Một lúc sau, khi cơn bốc đồng qua đi, lý trí trở lại, mọi người bắt đầu suy nghĩ về những ngày sắp tới.

Thực ra trong lòng Lance đã có kế hoạch: "Các cậu không cần quá lo lắng về tiền bạc, trong thời gian này cứ trốn trong cống thoát nước. Sự hỗn loạn này sẽ không kéo dài quá lâu, thành phố Kim Cảng là một trong những trung tâm kinh tế quan trọng nhất của Liên Bang, những nhân vật lớn sẽ không để nơi này trở nên hỗn loạn vì những chuyện này đâu."

"Cho dù là các nhà tư bản lớn hay các thế lực chính trị, họ sẽ nhanh chóng phân định thắng bại. Vì vậy, mọi người phải nhớ kỹ, trước tiên phải nhẫn nhịn. Đừng để bị bọn họ đem ra làm gương để thị uy những người khác vào lúc này! Sau khi mọi chuyện qua đi, tôi sẽ dẫn các cậu đi đòi lại công bằng! Không được hành động một mình, cố gắng đừng gây chuyện, nhưng nếu xảy ra xung đột, mà ở nơi vắng vẻ..."

Lance nhìn họ, ánh mắt nhuốm lạnh như dao găm trong đêm: "Vậy thì giết chết bọn họ, sau đó giấu đi, tiếp theo đến tìm tôi."

Cân nhắc đến vấn đề an toàn, Lance cũng không đưa họ trở về, đương nhiên nhiều người như vậy cũng không cần một mình hắn đưa.

Ngược lại sau khi đưa Lance trở lại tiệm bánh mì, Lance ôm mỗi người một cái, đoàn người mới rời đi dưới sự che chở của màn đêm.

Màn đêm đen kịt vẫn đang bao trùm, giống như con đường phía trước không thấy rõ, khiến lòng người dâng lên sự sợ hãi.

Nhưng trong đêm tối này, đã có một tia lửa, một ngọn lửa nhỏ, đang ngoan cường, không chịu khuất phục mà cháy.

Bạn đang đọc Đế Quốc Bóng Tối (Dịch) của Tam Cước Giá
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphat2004
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.