Một công việc mới (2)
Chương 29: Một công việc mới (2)
Đi vào cửa sau là một căn phòng rất lớn, giống như phòng nghỉ, có ghế sô pha, ghế tựa, bàn tròn nhỏ, còn có bàn phi tiêu, bàn pinball và bàn bi-a.
Ở đây có khá nhiều người, có thể là do mọi người thường xuyên ở đây nên khi giẫm lên sàn nhà sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt.
Họ chào hỏi Fordyce, gã cũng đáp lại, nhưng nhiều hơn vẫn là ánh mắt tò mò dừng lại trên người Lance.
Rất nhiều người sợ những người này, nhưng thực ra trước khi chưa chạm vào "công tắc" của họ, họ không hề đáng sợ chút nào, thậm chí còn rất dễ chung đụng, đây là kinh nghiệm của Lance.
Hắn học theo Fordyce cười chào hỏi những người khác, cầm điếu thuốc của Fordyce chia cho mọi người.
Có một ông lão rất thích Lance, nhịn không được hỏi: "Đây là người mới của công ty à?"
Ấn tượng đầu tiên khi tiếp xúc rất quan trọng, Lance rất được yêu thích. Trẻ tuổi, đẹp trai, sạch sẽ, nụ cười và thái độ khiến người ta không tìm ra được khuyết điểm nào, không có lý do gì để không thích hắn.
Fordyce giật lại điếu thuốc sắp hết trong tay Lance: "Ông chủ muốn gặp hắn."
Bấy giờ những người khác không nói gì nữa, chỉ có thể chúc Lance may mắn.
Khi đi vào công ty tài chính từ cửa hông, cô gái xinh đẹp ở quầy lễ tân đang soi gương trang điểm, cô ta nghe thấy tiếng động bèn liếc về phía này, Fordyce lại giải thích: "Ông chủ muốn gặp hắn."
Lúc này cô ta mới quay lại tiếp tục bận rộn trát phấn lên mặt mình.
Đi đến cuối, rẽ trái, Fordyce mở cửa văn phòng, song gã không đi vào: "Chúc cậu may mắn, Lance."
Gã cũng rất thích Lance, nhưng hiện tại chỉ có thể chúc hắn may mắn.
Ông chủ đang xem tin tức, trên màn hình tivi, Cục trưởng Cục cảnh sát liên tục cảnh cáo người dân không nên dễ dàng phạm tội, đồng thời còn khoe khoang thành tích công tác trong ngày của họ.
Bắt được bao nhiêu người, ngăn chặn bao nhiêu vụ phạm tội, còn về phần khi nào thành phố mới có thể ổn định lại thì không hề nhắc đến.
"Cậu xem tin tức chưa?" Hắn ta không quay đầu lại, đưa tay ra hiệu cho Lance ngồi xuống: "Muốn uống gì thì ra quầy bar, tôi xem xong đoạn tin tức này đã, tôi nhớ cậu hút thuốc, thuốc lá ở trong hộp."
Lance lấy một điếu thuốc châm lửa, sau đó ngồi dựa vào bàn, cũng xem tin tức.
Cuối bản tin, Cục trưởng nói sẽ cố gắng hết sức để thành phố Kim Cảng nhanh chóng khôi phục trật tự, điều khiến Lance cảm thấy bất ngờ là hắn lại thấy viên cảnh sát đến chỗ ông chủ béo thu tiền bảo kê đang đứng sau lưng Cục trưởng.
"Tên này làm gì vậy?" Lance chỉ vào người đó.
Ông chủ hơi bất ngờ, nhưng vẫn giải thích: “Y tên là John, đừng thấy cái tên này rất bình thường, ở đây y có một biệt danh, gọi là Kền Kền. Hiện tại y được điều đến chi cục làm Phó Cục trưởng, dù sao cũng không phải người tốt lành gì."
Ai thu tiền hối lộ, ai không thu tiền hối lộ, đối với những người trong giới này mà nói thì không phải là bí mật gì.
Nhưng một người kinh doanh cho vay nặng lãi lại nói một cảnh sát nhận hối lộ không phải người tốt, có một cảm giác hài hước khó hiểu.
Sau khi bản tin kết thúc, ông chủ xoay người lại, ra hiệu cho Lance ngồi xuống: "Lần trước quên tự giới thiệu, tôi tên là Alberto Coty. Cậu có thể gọi tôi là Alberto, hoặc ngài Coty."
Lance gật đầu, ra hiệu hắn đã biết.
Alberto sờ môi: "Mấy ngày nay tôi vẫn luôn xem tin tức, hôm qua ở bến cảng xảy ra xung đột quy mô lớn, nghe nói mấy người các cậu không được phép vào cảng làm việc nữa?"
Lance giải thích: "Chỉ là tạm thời thôi!"
Chủ nợ đương nhiên có quyền yêu cầu hắn giải thích mọi vấn đề, hắn cũng cần phải cho ngài Coty này một chút cam đoan.
Hắn ta bật cười, nhưng không nói rõ tại sao lại cười, sau đó thở dài một hơi: "Bây giờ đám người ngoại lai này làm cho thành phố rối tung cả lên, người của chúng tôi không đủ. Trước đây cậu đã hứa với tôi, nếu cần, các cậu sẽ đến làm việc cho tôi, bây giờ lời hứa này còn hiệu lực không?"
Lance hơi bất ngờ, nhưng cũng không quá bất ngờ: "Đương nhiên rồi, ngài Coty, lời hứa của tôi lúc nào cũng có hiệu lực. Chỉ là... Ngài biết đấy, tình hình bên ngoài bây giờ hơi phức tạp, chúng tôi có thể không dễ dàng làm một số việc."
Alberto giơ tay lên ngăn Lance nói tiếp: "Tôi không phải kẻ ngốc, tôi biết sắp xếp việc gì cho cậu. Tôi có hai khoản nợ, hai tên này định chuồn rồi, cậy có thể đòi lại số tiền mà họ nợ tôi không? Nếu cậu có thể giải quyết xong hai đơn này, số tiền mà các cậy nợ tôi sẽ được xóa bỏ."
Lance không lập tức đồng ý: "Họ nợ ngài bao nhiêu tiền?"
Alberto lấy hai bản hợp đồng vay tiền từ trong ngăn kéo ra, ném lên bàn.
Khi Lance cầm lên xem thì phát hiện đây là những hợp đồng rất chính quy, xem ra bọn họ cũng đã tham khảo ý kiến của cố vấn pháp luật.
Một khoản vay 1000 đồng, bây giờ cả gốc lẫn lãi là 3500 đồng.
Còn có một khoản vay 2000 đồng, bây giờ là 5000 đồng.
Hắn huýt sáo, không có ngành nghề kinh doanh nào có lợi nhuận cao hơn cho vay nặng lãi nữa!
"Trước khi tôi quyết định có làm việc này hay không, ngài Coty, họ có tiền trả khoản nợ này cho anh không?"
Alberto xòe tay ra: "Đương nhiên là có, nếu cậu không thể lấy được tiền từ họ thì đưa người đến cho tôi, coi như các cậu đã hoàn thành công việc. Vậy thì bây giờ, câu trả lời của cậu là?"
Đăng bởi | thanhphat2004 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 8 |