Khởi đầu mới (1)
Chương 30: Khởi đầu mới (1)
Lance xếp ngay ngắn hai bản hợp đồng: “"Hình như tôi không còn lựa chọn nào khác. Tuy vậy, đây cũng là lựa chọn tốt nhất."
Hắn dừng lại một chút: "Vậy tôi bắt đầu làm việc khi nào?"
Alberto không để hắn đi làm ngay, ngược lại hỏi về công việc hiện tại của hắn: "Công việc của cậu ở tiệm bánh mì tính sao?"
"Chỉ có 20 đồng thôi, tôi sẽ giải quyết."
Alberto kéo ngăn kéo ra, lấy từ bên trong ra một xấp tiền, rút ra hai mươi tờ, đưa cho Lance: "Đây là 40 đồng, phí sinh hoạt mấy ngày nay của cậu, tôi hy vọng 40 đồng này sẽ khiến tôi cảm thấy mình đã tiêu tiền rất xứng đáng!"
Lance nhận tiền: "Tôi đảm bảo anh sẽ cảm thấy số tiền này bỏ ra rất đáng giá."
"Đi tìm Fordyce, gã sẽ chuẩn bị cho cậu một số dụng cụ nhỏ, khi cậu đi đòi nợ có thể dùng được. Đi làm việc đi, tôi chờ tin tốt của cậu!"
Lance đứng dậy, chỉnh lại quần áo, sau đó xoay người rời đi.
Thực ra Alberto đã dặn dò Fordyce rồi.
Thế nên khi Lance đến sảnh, Fordyce đã đợi sẵn ở đó.
Gã dẫn Lance đi về phía một căn phòng nhỏ bên cạnh bãi đậu xe phía sau: "Cậu quen dùng loại vũ khí nào? Gậy bóng chày, dao găm, hay là dao săn? Nhưng tôi không khuyên cậu vừa bắt đầu đã dùng vũ khí sát thương, nếu cậu lỡ tay giết chết khách hàng tôn quý của chúng ta, ông chủ sẽ lột da cậu ra đấy. Trừ phi cậu có thể bù đắp tổn thất cho ông chủ!"
Fordyce vừa nói vừa đẩy cửa phòng ra, nhìn từ bên ngoài thì căn phòng nhỏ này dường như không có gì đặc biệt.
Nhưng sau khi bước vào sẽ phát hiện, khắp nơi đều treo đầy vũ khí.
Gậy bóng chày, dao găm, dao săn, ống thép, xà beng, hầu như chỗ nào cũng có.
"Có súng không?"
Vẻ mặt "trố mắt ra mà xem này, đồ nhà quê" của Fordyce còn chưa kịp hiện ra thì gã đã trở nên ngượng ngùng.
"Vũ khí nóng ở chỗ Stone, sau này cậu sẽ biết đối phương, song không phải hiện tại. Không có sự cho phép của ông chủ, tạm thời cậu không thể nhận được súng từ công ty, đương nhiên cậu tự mua là chuyện của cậu. Thế nên chọn trước một vũ khí đi, tôi đề cử cậu dùng cái này!"
Gã lấy xuống một cây gậy bóng chày có ba màu đỏ, xanh và trắng, vung vài cái, đưa cho Lance: "Cây gậy bóng chày chính hãng của đội thuyền buồm thành phố Kim Cảng, tôi thích trận đấu của họ, mùa giải này họ nhất định có thể giành giải quán quân!"
Có thể thấy, gã là một người mê bóng chày, đưa gậy bóng chày cho Lance còn dặn: "Cậu học cách tấn công trước, rồi hãy suy nghĩ đến vũ khí có tính uy hiếp hơn. Công việc của chúng ta là giúp người cần tiền vượt qua khó khăn có thể vượt qua, sau đó sau khi họ vượt qua thì bảo họ trả lại tiền cho chúng ta, chúng ta chưa bao giờ chủ động làm hại ai, cậu hiểu ý của tôi không?"
Fordyce dặn dò liên tục, cùng Lance rời khỏi "phòng vũ khí" này, rồi gã nói: "Đi chọn xe đi, không thể để cậu và bạn bè của cậu chạy bộ làm việc cho chúng tôi được..."
Ánh mắt Lance hơi sáng lên, không ai không thích lái xe, hắn lập tức nhìn về phía những chiếc xe sang trọng cao cấp lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Song rất tiếc, Fordyce xoay người hắn lại, chỉ vào mấy chiếc xe trông vừa cũ vừa bẩn đỗ ở trong ngõ nhỏ phía sau nói: "Đây mới là những chiếc cậu nên chọn."
Hắn gãi đầu, chẳng hiểu sao da đầu hơi nóng lên: "Ơn Chúa, những chiếc xe này còn có thể lái sao?"
"Tại sao không thể?" Fordyce đi đến bên cạnh một chiếc xe, nắm lấy tay nắm cửa xe kéo nhẹ một cái, rắc, toàn bộ cánh cửa đều rơi xuống.
Gã vội vàng đỡ lấy cánh cửa sắp đổ, hô lớn: "Jamie, tại sao ở đây lại có một chiếc xe bị rơi cửa vậy?"
Bên cạnh có một người đàn ông trung niên mặc quần yếm bò, cả người đều là vết bẩn, đi ra từ một nơi trông giống như nhà kho.
Anh ta ngậm thuốc lá, hơi mất kiên nhẫn nói: "Chiếc xe đó vừa mới được đưa tới, mấy chiếc bên cạnh anh đều tốt, cứ nhất định phải chọn một chiếc hỏng! Đây là đồng nghiệp mới của chúng ta à?"
Fordyce vỗ tay, buông cánh cửa xe ra: "Không hẳn, nhưng tôi tin chúng ta sẽ cộng tác một khoảng thời gian."
Rồi gã giới thiệu cho Lance: "Đây là Jamie, nếu cậu xem đua xe, nhất định biết đội Siêu Âm, anh ta là thợ sửa xe số hai. Có điều sau đó đã xảy ra một số chuyện không vui nên bây giờ anh ta đang làm việc cho ông chủ."
Jamie nhún vai: "Tôi nợ ông chủ một ân tình, giờ làm việc cho hắn ta để trả."
Nói đoạn, anh ta dừng một chút, chọn một chiếc từ trong một dãy chìa khóa treo trên tường, ném cho Lance: "Đi thử chiếc xe mới của cậu đi, chiếc màu nâu đó, tôi đã đặc biệt điều chỉnh rồi."
Thực ra rất nhiều người nợ tiền không có khả năng trả, cũng thật sự không có tiền. Vì muốn giảm bớt tổn thất, công ty sẽ lấy xe của họ về.
Xe sang có thể cho thuê hoặc bán lại, những chiếc xe khác nếu có thể bán cho cửa hàng xe cũ thì đều bán đi rồi.
Không bán được thì cứ để ở đây, kiểu gì cũng có lúc dùng đến.
Đăng bởi | thanhphat2004 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 9 |