Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt đầu màn biểu diễn (2)

Phiên bản Dịch · 991 chữ

Lúc này đang là giữa trưa, nhà hàng rất đông khách, mười bảy, mười tám bàn đều đã có người ngồi.

Lance và Irwin được quản lý dẫn đến một bàn nhỏ.

Sau đó, nhân viên phục vụ mang thực đơn đến.

Khoảnh khắc mở thực đơn, Irwin hít sâu một hơi, cậu ấy lật xem vài trang nhưng vẫn khó đưa ra quyết định.

Vì quá đắt!

"Một phần sườn bò non Grimm sáu tháng tuổi có giá 7 đồng 98 xu, thêm một phần bánh mì phải thêm 1 đồng. Nếu chúng ta gọi thêm món khác, chỉ riêng bữa ăn của hai chúng ta đã tốn... 3, 40 đồng! Chết tiệt, với 30, 40 đồng tôi có thể ăn thịt bò hầm ở cửa cảng đến no!"

Một người phụ nữ ở bàn bên cạnh không nhịn được cười phá lên, nhưng ngay sau đó lộ ra vẻ mặt áy náy và chủ động xin lỗi.

Khu bến cảng có rất nhiều người làm công việc nặng nhọc, nhu cầu thịt của họ lớn hơn nhiều so với những người không làm công việc nặng nhọc.

Vì vậy, gần những nơi có công việc lao động chân tay ở bến cảng có rất nhiều quán ăn hoặc nhà hàng nhỏ chuyên phục vụ đối tượng này.

Thực ra cũng không thể gọi là nhà hàng, giống một loại cửa hàng ăn nhanh hơn.

Món chính được bán là thịt bò hầm nhừ, thịt bò lọc xương, tất cả đều là thịt bò băm nhỏ, loại băm rất nhuyễn.

Loại thịt bò này không đắt, 1 đồng có thể mua được ba cân.

Những người bán hàng này sau khi mua về sẽ cho thêm nhiều nước sốt và một ít gia vị, rồi dùng nồi lớn hầm một nồi, hương thơm ngào ngạt, mùi thịt bay khắp nơi.

Bất kể ai đến, cứ ngồi xuống, đưa 60 xu là có thể có một bát lớn!

Nếu đưa 70 xu, còn có thể ăn bánh mì thoải mái đến no.

Đương nhiên đừng mong bánh mì ngon, chỉ là ăn được thôi!

Phần lớn những người lao động chân tay cứ hai ba ngày lại ăn một bữa như vậy, để tận hưởng cảm giác được ăn thịt đến no nê.

Đặc biệt là cảm giác thỏa mãn khi xé nhỏ những miếng bánh mì cứng rồi nhúng vào nước dùng, sau đó ăn cả thịt lẫn bánh mì cùng nước dùng, khiến nhiều người khó quên!

Những quán ăn nhỏ này làm ăn rất phát đạt, mỗi ngày buổi trưa đều chật kín người.

Giá cả phải chăng chính là tuyệt chiêu.

Irwin cũng không nhịn được cơn thèm, đã ăn vài lần, cậu ấy cảm thấy đây có lẽ là món ăn ngon nhất thế giới, không gì sánh bằng!

Đương nhiên, lúc này nhắc đến chuyện này, cũng là vì tiếc tiền.

Lance gọi nhân viên phục vụ mang lên hai phần súp, sau đó là salad, bít tết ăn kèm xúc xích chiên và bánh mì, cuối cùng là món tráng miệng.

Không gọi rượu, vì lát nữa hắn phải lái xe, hơn nữa cả hai đều chưa đến hai mươi tuổi.

Những món này cộng lại đã gần 40 đồng, vẻ mặt của Irwin nhăn nhó vì xót tiền.

Lance thì lại rất thoải mái: "Sẽ có người trả tiền cho chúng ta, cứ ăn thoải mái đi. Nếu phải xót, cũng không đến lượt cậu xót."

Có lẽ lời an ủi của Lance có tác dụng phần nào, Irwin không còn khó chịu như vậy nữa.

Nhà hàng làm ăn rất phát đạt, chưa đến mười hai giờ rưỡi đã kín chỗ, còn có một số khách vì không còn bàn trống nên đành phải rời đi.

Toàn bộ nhà hàng toát lên sức sống tràn trề.

Chỉ cần kiếm được tiền, dù số tiền đó không thuộc về nhân viên phục vụ hay đầu bếp, họ vẫn có thể được khích lệ tinh thần.

Cảm thấy vui vẻ khi kiếm tiền cho nhà tư bản, gần như là "khả năng đồng cảm" chung của tầng lớp thấp trong xã hội ở mọi khu vực và hệ tư tưởng trên thế giới.

Mặc dù sự đồng cảm này dường như chẳng có ý nghĩa gì.

Phải nói rằng, miếng bít tết gần 10 đồng quả thực ngon hơn nhiều so với thịt bò băm, nước xốt được pha chế tỉ mỉ khiến cho mỗi miếng bít tết đều mang đến cảm giác hạnh phúc khi thưởng thức.

Lúc này, Irwin cũng không thể nói ra những lời như bít tết này không bằng thịt bò băm nữa, vì nó quá ngon.

Thấy đã ăn gần xong, Lance lấy từ trong túi ra một con gián, một con gián lớn, rồi đưa cho Irwin: "Cắn một nửa đi."

Irwin nhìn con gián to bằng ngón tay cái trong tay, ngơ ngác: "Anh nói gì cơ?"

"Tôi bảo cậu cắn một nửa."

Nhìn con gián còn đang giãy giụa trong tay, Irwin đột nhiên cảm thấy thịt bò không còn ngon nữa: "Vậy đây chính là kế hoạch của anh sao?"

Lance gật đầu, nhắc lại: "Tôi cần phản hồi chân thực của cậu, yên tâm đi, đây là con gián tôi mua ở cửa hàng bán thức ăn gia súc ven đường, nó rất khỏe mạnh, cũng rất sạch sẽ."

Irwin chuẩn bị tâm lý một lúc lâu, chửi thề một câu rồi nhắm mắt nhét nửa con gián vào miệng, cắn mạnh.

Người phụ nữ ở bàn bên cạnh sững sờ!

Tiếp theo, Lance bảo Irwin đang buồn nôn cho một nửa con gián vào thìa súp của mình, khuấy đều, nửa còn lại thì nhổ ra bàn.

Sau đó, hắn nhìn Irwin với vẻ mặt khó coi: "Muốn nôn không?"

Irwin thành thật trả lời: "Muốn."

"Vậy còn chờ gì nữa?"

"Ọe..."

Bạn đang đọc Đế Quốc Bóng Tối (Dịch) của Tam Cước Giá
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphat2004
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.