Nhân cách độc lập giá 400 đồng (1)
Ngài Anderson ngồi trên ghế ở con hẻm phía sau hút thuốc, ông ta thích sự nhàn nhã sau những lúc bận rộn, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Hai năm nay, việc kinh doanh ở Kim Cảng không hề dễ dàng, cả Liên Bang, thậm chí cả thế giới đều biết Kim Cảng đang tạo nên một kỳ tích kinh tế, vô số "nhà thám hiểm" và "người tìm vàng" từ khắp nơi trên thế giới đổ về đây.
Phổ biến nhất là những người nhập cư trái phép.
Lúc này, Liên Bang có ba mươi sáu bang, hàng trăm thành phố, vậy mà phần lớn những người lén lút đến Liên Bang đều chọn Kim Cảng, điều này đã phần nào phản ánh tình hình thực tế ở đây.
Nếu không có mùi tiền hấp dẫn, sao họ có thể vượt biển đến đây?
Thực sự chỉ đến để đóng góp cho sự phát triển của Liên Bang?
Không, tất cả đều là vì muốn tìm kiếm cơ hội đổi đời ở đây.
Một lượng lớn người từ khắp nơi đổ về khiến cho sự cạnh tranh trong kinh doanh ở Kim Cảng trở nên rất gay gắt, cạnh tranh khốc liệt, lợi nhuận sẽ ngày càng giảm, đồng thời phải đối mặt với những vấn đề khác.
Năm ngoái, nhà hàng của ông ta gặp một số trục trặc nhỏ, đầu tiên là người hợp tác muốn rút lui, ông ta đã đưa hết số tiền còn lại của mình cho đối phương để đổi lấy 100% cổ phần nhà hàng.
Tiếp theo, vợ ông ta gặp tai nạn, bị ngã gãy chân.
Công ty bảo hiểm từ chối chi trả bất kỳ khoản phí nào, với lý do là khi mua bảo hiểm, bà ấy đã không chủ động khai báo về bệnh huyết áp cao của mình.
Hơn nữa, họ cũng không thể đưa ra bằng chứng chứng minh bệnh huyết áp cao xuất hiện sau khi mua bảo hiểm.
Vì vậy, công ty bảo hiểm có lý do để tin rằng vụ tai nạn này có liên quan trực tiếp đến bệnh huyết áp cao, và việc bà ấy giấu bệnh sử đã dẫn đến hậu quả này, vì vậy họ từ chối bồi thường, thậm chí còn kiện ra tòa.
Không cần phải nói, họ đã thua kiện.
Đây mới là điều khiến người ta tức giận nhất!
Theo hợp đồng bảo hiểm, công ty bảo hiểm chỉ cần chi trả khoảng 8000 đồng tiền bảo hiểm là được, nhưng họ thà bỏ ra hơn 10000 đồng để kiện tụng, cũng không muốn thực hiện hợp đồng.
Cuối cùng, ông ta không những không nhận được tiền bồi thường mà còn phải tự chi trả các chi phí điều trị và một khoản phí kiện tụng.
Lúc đó, ông ta không còn một đồng nào trong tay.
Ngài Anderson đã đến ngân hàng để vay tiền, nhưng vì vừa mới thua kiện với công ty bảo hiểm, ngân hàng cho rằng đơn xin vay vốn của ông ta có rủi ro bất thường, cần phải tuân thủ quy trình thẩm định nghiêm ngặt, ít nhất phải mất một tháng mới có thể giải ngân.
Lúc đó, ông ta không còn một xu dính túi, ông ta phải nhanh chóng xoay sở tiền để duy trì nhà hàng và trang trải các chi phí sinh hoạt của gia đình, vì vậy cuối cùng ông ta đã từ bỏ ý định vay ngân hàng.
Sau đó, dưới sự giới thiệu của bạn bè, ngài Anderson tìm đến mấy công ty tài chính, những linh cẩu tham lam đó hy vọng có thể nuốt chửng tài sản của ông ta, mưu toan dùng mấy nghìn đồng để lấy cổ phần nhà hàng của ông ta.
Cuối cùng ông ta tìm được công ty tài chính Happy Heller, tuy rằng lãi suất cao hơn một chút, nhưng đối phương không yêu cầu ông ta dùng bất cứ thứ gì để thế chấp, cũng không thèm nhỏ dãi nhà hàng của ông ta.
Trải qua một năm kinh doanh, tình hình nhà hàng rốt cuộc cũng tốt lên, đặc biệt là gần đây, người quản lý mà ngài Anderson mới tuyển dụng đã đưa ra cho ông ta một loạt ý kiến tiếp thị, để nhà hàng duy trì trạng thái hoạt động sôi nổi.
Buổi sáng ông ta mới lấy ra 400 đồng, mua vị trí quảng cáo của tờ báo Kim Cảng Hôm Nay, đồng thời tính toán thuê luôn cả mặt tiền bên cạnh nhà hàng, mở rộng kinh doanh.
Mặc dù vẫn luôn có điện thoại gọi cho ngài Anderson, hy vọng ông ta có thể thực hiện hợp đồng, thanh toán tiền gốc và tiền lãi đã ngừng tính cho công ty Happy Heller, nhưng ông ta vẫn không đồng ý.
Mở rộng nhà hàng cần tiền, quảng cáo cần tiền, ngài Anderson còn dự định nửa đời sau dựa vào nhà hàng này để sống những ngày tháng xa hoa, ở thời khắc mấu chốt này sao ông ta có thể thỏa mãn tên khốn Alberto đầy đầu chỉ nghĩ đến tiền kia?
Ông ta chỉ vay 2000 đồng, vậy mà muốn ông ta trả 5000 đồng, từ trước đến nay chưa từng thấy lãi suất nào cao như vậy. Ông ta từ chối trả tiền, hơn nữa không ngại kiện đối phương.
Một bên là ông chủ nhà hàng tích cực hướng về phía trước, thông qua nỗ lực để thay đổi hoàn cảnh của mình, một bên là rác rưởi xã hội trốn trong cống thoát nước dựa vào làm ăn phi pháp kiếm tiền. Luật sư của ngài Anderson nói cho ông ta biết, hoàn toàn không cần để ý tới công ty tài chính Happy Heller.
Nếu như kiện tụng, công ty tài chính bỏ ra số tiền cho việc kiện tụng vượt xa số tiền có thể thu hồi được, hơn nữa không chắc có thể thắng.
Nếu như không kiện tụng, bọn họ dám làm loạn, thì có thể trực tiếp khởi tố bọn họ, để họ bỏ tiền.
Cho nên chỉ cần kéo dài là được.
Sau khi có luật sư đảm bảo chuyện này không có vấn đề gì, ngài Anderson tự nhiên cũng sẽ không bằng lòng trả lại 5000 đồng vất vả kiếm được cho Alberto.
Tôi dựa vào bản lĩnh của mình để vay tiền, dựa vào cái gì mà phải trả?
Phần lớn những người thiếu tiền không trả, đều có loại tâm lý này.
Ngay khi ngài Anderson đang suy nghĩ làm sao để thương lượng thuê căn nhà bên cạnh trong hai ngày tới, đột nhiên người quản lý chạy tới: "Ngài Anderson, trong nhà hàng xảy ra một chút sự cố."
Ngài Anderson quay đầu nhìn về phía anh ta: "Có ai bị cháy giày à?"
Ông ta đang ám chỉ người quản lý chạy vội vàng có chút hấp tấp, nhưng người quản lý biết bây giờ không phải là lúc để nói chuyện văn vẻ với ông ta.
"Một vị khách ăn phải một con gián trong canh, điều phiền phức hơn là hắn ta còn cắn con gián thành hai đoạn, sau đó nôn ra khắp nơi..."
Ngài Anderson sững sờ, vội vàng đứng dậy, ném điếu thuốc xuống đất rồi đi vào nhà hàng.
Đăng bởi | thanhphat2004 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 8 |