Nhân cách độc lập giá 400 đồng (2)
Khi ông ta đến nhà hàng, huyết áp lập tức tăng cao, mùi chua của chất nôn tràn ngập trong không khí, phần lớn mọi người đều ngừng ăn cơm.
Mọi người vây quanh bàn ăn đó bàn tán xôn xao, trên bàn có một chiếc khăn ăn trắng tinh, trên khăn ăn bày hai nửa con gián.
Nhìn tình trạng của chúng, hẳn là có thể ghép lại thành một con hoàn chỉnh.
Cả đời ngài Anderson đều làm việc trong nhà hàng, lúc còn trẻ là người học việc, sau đó làm đầu bếp, cuối cùng là làm bếp trưởng ở một nhà hàng nổi tiếng.
Mãi đến mấy năm trước, tích góp được một ít tiền, dự định vừa làm bếp trưởng vừa làm ông chủ, lúc này mới có nhà hàng này.
Ông ta coi nhà hàng này còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình!
Lúc trẻ đã gặp rất nhiều chuyện liên quan đến nhà hàng, ông ta biết cách xử lý tình huống này như thế nào.
Ngài Anderson vừa bảo nhân viên dọn dẹp những bãi nôn chua loét trên sàn nhà, vừa đi về phía Lance, định dùng khăn ăn bọc hai nửa con gián lại thì Lance đã chắn giữa ông ta và con gián: "Ông muốn tiêu hủy chứng cứ?"
Những ánh mắt dò xét xung quanh khiến da đầu ngài Anderson tê dại: "Tôi chỉ muốn giải quyết vấn đề, nếu như không ngại, chúng ta có thể đến văn phòng của tôi nói chuyện một chút, tôi tin rằng chúng ta có thể thương lượng được."
Gần như ai cũng nhìn ra được cách ám chỉ “tôi có thể đưa tiền để giải quyết" này của ông ta, Lance cũng vậy.
Cho nên giọng nói của hắn lập tức cao vút lên: "Ông nghĩ tôi muốn tống tiền ông? Tôi và bạn tôi đến nhà hàng ông dùng bữa, bây giờ ăn phải gián, ông lại cho rằng chúng tôi đến đây để gây sự à? Nếu như ông thật sự muốn nói chuyện này với chúng tôi, vậy thì nên nói trước mặt mọi người ở đây. Dù sao không chỉ có chúng tôi là người bị hại, có lẽ ở đây còn có những người bị hại khác, chỉ là bản thân họ không biết mà thôi."
Những lời này của Lance khiến sắc mặt của ngài Anderson thay đổi, sắc mặt của những vị khách khác đang xem náo nhiệt cũng trở nên mất tự nhiên.
Nếu có gián bò vào canh của người khác, chẳng lẽ có nghĩa là, dụng cụ ăn uống mà họ sử dụng, thức ăn đã ăn hoặc chưa ăn, cũng có khả năng bị gián bò qua sao?
Lập tức có người bất mãn yêu cầu gọi điện báo cảnh sát, muốn người của Cục vệ sinh đến kiểm tra.
Một nhà hàng nếu như bị đồn thổi có vấn đề về vệ sinh an toàn thực phẩm, thì đây tuyệt đối là một đòn giáng mạnh!
Hơn nữa ông ta còn mới mua quảng cáo!
Mặc dù việc bị lan truyền dường như là điều chắc chắn sẽ xảy ra, nhưng ngài Anderson vẫn không hy vọng chuyện này ồn ào quá lớn.
Ông ta liếc mắt nhìn hai nửa con gián, trong lòng hận hai người trẻ tuổi phụ trách vệ sinh trong bếp đến mức muốn đục cho mỗi người một lỗ.
Ông ta thì thầm bên tai người quản lý, người quản lý đi đến chỗ đám người đang vây xem, ngăn cách tầm nhìn của bọn họ: "Rất xin lỗi vì sự cố ngoài ý muốn hôm nay đã mang đến ảnh hưởng không tốt cho mọi người, vừa rồi ngài Anderson đã dặn dò tôi, bữa trưa hôm nay của mọi người đều được miễn phí..."
Còn ngài Anderson, lúc này cũng chú ý đến cách ăn mặc của Irwin.
Trông đối phương không giống như người có thể đến một nhà hàng sang trọng như vậy để dùng bữa, vì vậy ngài Anderson càng thêm khẳng định suy đoán của mình, hai người này đến đây để gây sự.
Có suy nghĩ như vậy, ông ta cũng nảy sinh nghi ngờ về việc con gián kia có phải đến từ nhà bếp của mình hay không.
Nhưng ông ta cũng biết, lúc này không phải lúc để thảo luận hai người này có phải đến để tống tiền hay không, trước tiên ông ta phải giải quyết nguy cơ mất vệ sinh và nguy cơ mất lòng tin trước mắt.
Ông ta đè giọng, không thử chạm vào con gián nữa: "100 đồng, tôi xin lỗi các cậu, chuyện này đến đây là kết thúc. Tôi biết các cậu là ai, cũng biết các cậu muốn làm gì, 100 đồng không ít đâu, đừng ép tôi..."
Irwin vừa buồn nôn vừa nói: "100 đồng không mua được nhân cách của tôi!"
Lance chỉ nhìn ông ta, cũng không có chút ý tứ nào muốn thỏa hiệp, ngài Anderson hít sâu một hơi: "200, đây là giá cuối cùng tôi có thể đưa ra..."
"500."
"Đây là cưỡng đoạt, là tống tiền, cậu không sợ tôi báo cảnh sát?"
Lance đưa tay vỗ vỗ lưng Irwin: "Ông hù tôi sợ rồi, bây giờ tôi không muốn một xu nào nữa..."
Irwin lại phát ra tiếng nôn to hơn.
Ngài Anderson mím môi, trong lòng không ngừng nguyền rủa Lance, nhưng cuối cùng vẫn nhượng bộ: "400 đồng."
"Thành giao!"
Lance tránh đường, ngài Anderson cầm khăn ăn bọc xác con gián lại, nhét thẳng vào túi.
Người quản lý bên cạnh đã xử lý gần xong, lúc ngài Anderson và Lance nói chuyện bồi thường, anh ta nói với mọi người rằng "Hai người này đến để tống tiền, bọn họ làm việc rất quá đáng, vượt quá sức tưởng tượng của chúng tôi, cho nên nhà hàng sẽ xin lỗi mọi người vì chuyện đã xảy ra hôm nay, đồng thời miễn phí toàn bộ chi phí. Và, lần sau khi đến đây, mọi người có thể dùng tấm thẻ này để nhận được một chai rượu vang 10 đồng từ chúng tôi."
Anh ta phát cho mỗi người một tấm thẻ có chữ ký của mình, trên đó ghi rõ công dụng của tấm thẻ này.
Rượu vang mà anh ta tặng có giá niêm yết là 9 đồng 99 xu trên thực đơn, nhưng giá vốn thực tế của nó chưa đến 5 đồng.
Bề ngoài, tặng một chai rượu sẽ lỗ 10 đồng, nhưng những người đến đây vì chai rượu vang 10 đồng này chắc chắn sẽ không chỉ gọi món ăn 3 hoặc 5 đồng.
Chỉ cần giá món ăn mà họ gọi trên 20 đồng, cộng thêm chai rượu được tặng, không thể nói là không kiếm được chút nào, chỉ có thể nói là kiếm được không nhiều.
Người quản lý xử lý chuyện này rất thuận lợi, phần lớn mọi người đều chấp nhận lời giải thích này của anh ta, song cũng có một số người vẫn giữ thái độ nghi ngờ.
Khi thấy vị khách ăn phải gián rời đi cùng ngài Anderson, họ ý thức được, chuyện này đã kết thúc.
Tuy nhiên trên thực tế, nó vẫn chưa hoàn toàn kết thúc...
Đăng bởi | thanhphat2004 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 7 |