Nước (1)
Đứng trong con hẻm bên cạnh nhà hàng, ngài Anderson đưa 400 đồng cho Lance, vẻ mặt lạnh lùng mang theo chút chán ghét.
Giờ phút này, ông ta đã có thể khẳng định, hai người này được người ta sai đến gây rối.
Trên thực tế, ông ta có không ít "kẻ thù" ở thành phố Kim Cảng, con chó hoang tham lam Alberto là một, người cộng sự cũ của ông ta là một...
Gần đây người cộng sự cũ của ông ta thấy nhà hàng làm ăn phát đạt, hai tuần trước đã liên lạc với ông ta, muốn mua lại cổ phần đã bán cho ông ta trước đó với giá gốc.
Ông ta đương nhiên không đồng ý, cho nên không loại trừ khả năng tên xảo quyệt muốn tống tiền và bán cổ phần cho ông ta khi gặp khó khăn trong kinh doanh kia, sẽ làm ra loại chuyện này.
Đương nhiên còn có một số nhà hàng cạnh tranh xung quanh, không ai ngại việc kinh doanh của mình quá sầm uất cả.
Bọn họ thà để khách hàng chờ ở ngoài nhà hàng hơn một tiếng đồng hồ mới có thể vào ăn, cũng không muốn khách hàng đến nhà hàng khác ăn no với số tiền ít hơn.
Càng làm ăn phát đạt, đối thủ cạnh tranh càng có khả năng sử dụng một số mánh khóe bẩn.
Ông ta nhất định phải làm rõ, rốt cuộc là ai đứng sau lưng chơi xấu ông ta.
"Tôi đưa tiền cho anh rồi đấy, chuyện này đến đây là kết thúc..."
Lance đếm hết tờ 20 đồng cuối cùng, xếp chúng lại, cất vào túi, nụ cười trên mặt phản chiếu ánh nắng mặt trời chói mắt: "Đương nhiên rồi, ngài Anderson, chúng tôi là người giữ chữ tín."
Ngài Anderson cảm thấy trong lời nói này của Lance có ẩn ý, nhưng ông ta không hiểu ra. Ông ta hơi do dự, cuối cùng vẫn hỏi: "Là ai sai các anh đến?"
Ông ta vốn tưởng Lance sẽ chối cãi, sẽ nói lung tung, ông ta nghĩ đến rất nhiều khả năng, chỉ không nghĩ đến...
"200, thưa ngài Anderson. Chỉ cần 200 đồng, tôi sẽ nói cho ông sự thật. Không mặc cả."
Ngài Anderson suýt nghẹn thở: "Cả đời này tôi chưa từng gặp ai vô liêm sỉ như anh!"
Lance lùi về sau một bước, hơi khom người: "Tôi coi đó là lời khen của ngài. Chiều nay tôi còn có việc khác, nếu như không còn chuyện gì nữa, chúng tôi phải đi rồi. Người anh em đáng thương của tôi còn phải đi khám bác sĩ, tôi còn không biết 400 đồng có đủ không đây!"
Huyệt thái dương của ngài Anderson giật giật, ông ta đè giọng, nổi giận, cho rằng Lance tham lam vô độ, muốn tiếp tục tống tiền ông ta: "Tôi nói cho anh biết, tên chó đẻ, nếu như anh còn dám đến nhà hàng của tôi, tôi sẽ báo cảnh sát, tôi quen biết một số nhân vật lớn, bọn họ có thể khiến anh hối hận vì đã đến thế giới này!"
Nói xong ông ta xoay người bỏ đi, song chưa đi được mấy bước lại quành lại, hai tay run rẩy vì tức đếm ra 200 đồng, hung hăng ném vào ngực Lance: "Bây giờ, lập tức, ngay lập tức, nói cho tôi biết tên của thằng khốn nạn đó!"
Lance nhanh chóng đếm tiền, cười toét miệng: "Alberto Coty, thưa ngài, hiện tại tôi đang làm việc cho hắn ta..."
"Khốn kiếp!"
Ngài Anderson chửi ầm lên rồi rời khỏi đây, Irwin khó hiểu kéo tay áo Lance: "Ngài Coty có tức giận vì chúng ta bán đứng hắn ta không?"
"Bán đứng?" Lance lắc ngón tay, lấy ra 60 đồng đưa cho Irwin: "Đây không phải là bán đứng, ngài Coty muốn đòi lại số tiền này thì phải tạo đủ áp lực cho ngài Anderson. Nếu chúng ta không nói là ai, ngài Anderson sẽ không biết áp lực đến từ đâu, cuối cùng có thể ông ta sẽ lầm tưởng kẻ đứng sau là người khác. Thế nên chúng ta cần phải cho ông ta biết, là ai khiến ông ta khó chịu, và phải đi tìm ai mới có thể giải quyết chuyện này."
Lance cất số tiền còn lại vào túi, sau đó kéo Irwin trở lại xe.
Mặt trời chói chang treo trên bầu trời, thiêu đốt tất cả mọi thứ trên mặt đất.
Khoảnh khắc cửa xe được mở ra, một luồng khí nóng khủng khiếp lập tức ùa ra, khiến Lance nhớ đến lò nướng bánh mì.
Hắn cau mày đợi một lúc, rồi mới ngồi vào.
Lần đầu tiên chiếc ghế da thật màu đen nóng bỏng khiến hắn cảm thấy khó chịu như vậy, hắn mở cửa sổ xe, cố gắng để gió bên ngoài thổi vào nhiều hơn.
"Tiếp theo, chúng ta đi đâu?" Irwin cũng khó chịu vì nóng.
Lance vừa khởi động xe, vừa nhìn kính chiếu hậu nói: "Đi tìm một số người sẵn lòng kiếm tiền..."
Xe nhanh chóng quay trở lại hầm cầu, Lance mang theo một ít đồ ăn đến, hiện chưa thuê được nhà, tạm thời họ vẫn ở lại đây.
Khỏi nói trong hầm cống lúc này thật sự rất mát mẻ, cơn gió mười mấy độ ùa ra từ hầm cống sâu hun hút, thậm chí một số người gầy yếu phải mặc thêm hai lớp áo.
Chẳng trách đến mùa hè, những hầm cống như thế này đều có người ở.
Thấy Lance lái xe tới, mấy người bạn nhỏ lập tức vây quanh.
"Hôm nay chúng tôi kiếm được chút tiền, Mero, chờ đến tối trời mát hơn một chút, dẫn mọi người đi mua quần áo nhé."
Lance lấy ra 80 đồng đưa cho Mero.
Ở đây có khoảng hai mươi người, chia đều ra mỗi người ít nhất cũng được 4 đồng.
"Nhiều quá, bến cảng có một chợ đồ cũ, 1 đồng là mua được một bộ rồi!"
Khu cảng có rất nhiều chợ giao dịch tương tự, bởi vì nơi này có nhiều người nghèo nhất, phần lớn quần áo bán ra đều được thu mua từ những khu vực khác, thậm chí là đồ ăn cắp!
Có những tên trộm chuyên đi ăn cắp quần áo người ta phơi ngoài trời, thậm chí là ăn cắp quần áo trong tiệm giặt ủi.
Đương nhiên cũng có một số là nhặt được từ bãi rác của những khu dân cư cao cấp.
Đăng bởi | thanhphat2004 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 9 |