Người dịch: Whistle
Mở một tờ báo không phải là chuyện dễ dàng, doanh số bán báo càng không thể tăng vọt trong một sớm một chiều, không có doanh số thì đương nhiên sẽ không có thu nhập từ quảng cáo.
Thông thường, trong vài tháng đầu, tòa soạn sẽ hoàn toàn thua lỗ, sau đó từ từ tăng doanh số bán báo, rồi nhận một số quảng cáo, từng bước một để đạt được lợi nhuận.
Thời đại này, người dân Vienna vẫn chưa giàu có, số lượng tầng lớp trung lưu còn khá ít, doanh số bán báo đương nhiên là rất thấp.
- Con dự định sẽ đăng tiểu thuyết trước, thu hút một lượng độc giả ổn định, thỉnh thoảng sẽ đăng thêm một số tin tức mà mọi người quan tâm để thu hút sự chú ý.
- Vấn đề lợi nhuận thì chưa cần phải vội, đợi khi nào doanh số bán báo vượt quá hai vạn bản thì hãy tính đến, như vậy sẽ thiết thực hơn!
Franz tự tin nói.
- Hai vạn bản, điều này không dễ đâu, theo ta được biết, ở Vienna chỉ có ba tờ báo có doanh số bán ra tại địa phương vượt quá hai vạn bản, trừ khi nhắm vào thị trường cả nước!
Sophie nghĩ ngợi rồi nói.
Rõ ràng là bà cũng đã tìm hiểu kỹ lưỡng chứ không phải nói bừa.
Franz gật đầu, hắn biết rằng ngay cả ba tờ báo này cũng không phải ngày nào cũng bán được hai vạn bản ở Vienna, chỉ khi nào có tin tức giật gân thì mới có thể bán được đến con số đó.
Không còn cách nào khác, thời đại này, dân số Vienna chưa đến năm mươi vạn người, số người có thể mua báo sẽ không quá tám vạn, trong đó, số người sẵn sàng bỏ tiền ra đặt báo sẽ còn ít hơn nữa.
Franz ước tính, nhóm người đăng ký dài hạn ở Vienna chỉ khoảng hai, ba vạn người, những người khác chỉ thỉnh thoảng mới mua một tờ báo.
Có thể nói, môi trường sinh tồn của các tòa soạn thời đại này vô cùng khắc nghiệt, thêm vào đó là chế độ kiểm duyệt báo chí nghiêm ngặt, ngành này không phải là một ngành dễ làm.
Mục tiêu của Franz là trong vòng một năm sẽ tăng doanh số bán báo lên mười nghìn bản, trong đó, chỉ cần bán được sáu nghìn bản ở Vienna là coi như thành công.
Sophie nghĩ ngợi rồi nói:
- Franz, nếu con đã suy nghĩ kỹ rồi thì cứ mạnh dạn mà làm đi!
- Ta cho con một lời khuyên, hãy tuyển một vị tổng biên tập đáng tin cậy, người này có thể giúp con giảm bớt thua lỗ.
- Tốt nhất là đừng nhúng tay vào chính trị một cách mù quáng, như vậy sẽ giúp con tránh được rất nhiều rắc rối!
- Cảm ơn mẹ, chỉ cần nhìn vào tên của tờ báo là có thể biết, đây chỉ là một tờ báo lên tiếng cho người dân, còn cụ thể phải làm như thế nào thì không phải là việc con nên lo lắng!
Franz mỉm cười nói.
Hắn không muốn bị người khác lợi dụng, có thể tham gia chính trị, nhưng tuyệt đối không thể đứng về phía nào một cách mù quáng trong cuộc chiến giữa giới tư bản và giới quý tộc.
Là người thừa kế của đế chế, thái độ của Franz sẽ ảnh hưởng đến lập trường của rất nhiều người, điều này liên quan đến hình tượng của bản thân hắn.
Franz tự định vị mình là một vị thái tử nhân từ, luôn quan tâm đến đời sống của người dân, trong cuộc chiến giữa giới quý tộc và giới tư bản, hắn phải giữ thái độ trung lập.
Những điều này đều cần phải được tuyên truyền, nếu không tuyên truyền thì làm sao người dân bình thường biết hắn là người như thế nào?
...
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Franz đã nhanh chóng chọn được một tổng biên tập cho tờ báo, Eduard von Bauernfeld, lý do chọn ông ta chỉ có một, đó là vì ông ta rất nổi tiếng.
Đây là một trong những nhà văn nổi tiếng nhất của nước Áo thời đại này, thời trẻ, Bauernfeld là một thanh niên nhiệt huyết, theo chủ nghĩa cấp tiến, về già thì có khuynh hướng bảo thủ.
Bây giờ, Bauernfeld đã là một người trung niên, nhiệt huyết đã giảm đi phần nào, nhưng vẫn chưa hoàn toàn cạn kiệt.
- Bauernfeld tiên sinh, hoan nghênh ông gia nhập!
Franz mỉm cười nói.
- Ngài Công tước tôn kính, rất hân hạnh được phục vụ ngài!
Eduard von Bauernfeld đáp.
- Bauernfeld tiên sinh, hôm nay mời ông đến đây chủ yếu là để bàn về định hướng của tờ báo, ông có ý kiến gì không?
Franz hỏi.
- Thưa Công tước, vạch trần mặt trái của xã hội là trách nhiệm của mỗi người làm báo, chúng ta phải dũng cảm vạch trần tất cả những điều này!
Eduard von Bauernfeld hào hứng nói.
Franz biết tại sao có nhiều người sẵn sàng nhận lời mời của hắn như vậy, hóa ra là muốn tìm một nơi để có thể thoải mái "chửi bới".
Nước Áo đang thực hiện chế độ kiểm duyệt báo chí, nếu không có một thế lực vững chắc chống lưng thì những văn nhân này muốn "chửi" cũng không được thoải mái.
Không còn nghi ngờ gì nữa, thân phận người thừa kế đế chế của hắn chính là một chỗ dựa vững chắc nhất, cho dù có gây ra chuyện gì thì chẳng lẽ hắn lại không giải quyết cho sao?
Bauernfeld cũng không còn trẻ nữa, trước thực tế, ông ta đã học được cách thỏa hiệp, cách đây không lâu, ông ta vừa mới sáng tác một cuốn tiểu thuyết châm biếm chính phủ có tên là "Trưởng thành".
Sau khi xuất bản, Bauernfeld đã rất lo lắng, bởi vì đây là tác phẩm được in ấn chui, không thông qua kiểm duyệt của cơ quan chính phủ, nếu bị bắt thì sẽ phải ngồi tù.
Đang chuẩn bị "cao chạy xa bay" thì ông ta nhận được lời mời của Franz, ông ta lập tức đồng ý.
Thời buổi này, cảnh sát mật của Áo cũng "nhìn mặt mà bắt hình dong", nếu ông ta làm việc dưới trướng của Franz, chỉ cần không làm gì quá đáng thì họ sẽ không động đến ông ta.
Franz lắc đầu, nói:
- Bauernfeld tiên sinh, đã có quá nhiều tờ báo vạch trần mặt trái của xã hội rồi, không thiếu chúng ta.
- Mục đích ta thành lập tờ báo này, nhìn vào tên của nó là có thể biết, tôn chỉ của chúng ta là lên tiếng cho tầng lớp thấp nhất của xã hội.
- Ta hy vọng rằng, với nỗ lực của chúng ta, chúng ta có thể thay đổi cuộc sống hiện tại của người dân nghèo trong nước, họ cần bánh mì, cần phô mai, đó là nhu cầu cơ bản nhất của con người, cần phải được đảm bảo!
Đăng bởi | whistle123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 37 |