Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1211 chữ

Người dịch: Whistle

Franz là người có đạo đức cao thượng, luôn lo nghĩ cho người dân, vì vậy tờ báo của hắn có tên là "Chúng tôi muốn bánh mì, chúng tôi muốn phô mai".

Nội dung của tờ báo này cũng hoàn toàn giống với tên gọi, vì sự an toàn của tòa soạn, hắn quyết định đặt tòa soạn ở trước cửa đồn cảnh sát.

Thời đại này, việc thành lập một tòa soạn cũng rất rắc rối, cho dù Franz có thể bỏ qua những thủ tục rườm rà nhất, nhưng nhân lực, địa điểm vẫn phải tự mình tìm kiếm.

Quan trọng nhất vẫn là biên tập viên và phóng viên của tòa soạn, những người này phải có nhiệt huyết, dám đối mặt với xã hội tàn khốc này, nhưng đồng thời cũng không thể quá nhiệt huyết, đến mức quên mất mình đang ăn cơm nhà ai.

"Quốc gia bất hạnh thi gia hạnh, phú đáo thương tang cú tiện công"*.

(Đất nước bất hạnh, nhà thơ may mắn, làm nên câu thơ, lúc gian nguy.)

Câu nói này quả thực rất có lý, vào giữa thế kỷ 19, ở Áo đã xuất hiện rất nhiều văn nhân mặc khách, những người này có người kiên trì sáng tác, có người lại từ bỏ giữa chừng để tham gia chính trị.

Dù sao thì khả năng tuyên truyền của giới cầm bút cũng không phải là điều mà giới quý tộc có thể so sánh được.

Ví dụ như Lajos Kossuth, một chính trị gia người Hungary xuất thân là luật sư, là một bậc thầy về tuyên truyền, vào năm 1847, ông ta đã mở màn cho phong trào độc lập của Hungary, thậm chí còn có lúc trở thành người đứng đầu nước cộng hòa Hungary.

Tất nhiên, ông ta cũng mắc phải "căn bệnh" chung của giới văn nhân, đó là chủ nghĩa lý tưởng, những kế hoạch mà ông ta đề ra thường xa rời thực tế, cuộc khởi nghĩa đương nhiên bị đàn áp.

Franz không có hứng thú với Kossuth, cho dù khả năng tuyên truyền có mạnh đến đâu, nhưng ông ta lại là một người theo chủ nghĩa dân tộc cực đoan.

Hai người về cơ bản là đối lập nhau, tất nhiên, nếu muốn mua chuộc thì cũng không phải là không thể thành công, chỉ là Franz không có hứng thú này.

Trong quan điểm dùng người của hắn, lòng trung thành quan trọng hơn năng lực rất nhiều, giới hạn thấp nhất khi dùng người cũng phải đảm bảo đó không phải là kẻ thù.

Suy nghĩ một lúc, Franz viết vài cái tên lên một mảnh giấy, sau đó dặn dò:

- Raul, phái người đi điều tra những người này, nếu không có vấn đề gì thì hãy gửi cho họ một lá thư mời với danh nghĩa của tòa soạn!

- Vâng, thưa Công tước!

Thuộc hạ Raul vội vàng đáp.

Thời đại này muốn tuyển người không phải là chuyện dễ dàng, trường đại học vẫn là "tháp ngà", không có người thường, thân phận thấp nhất cũng là con cái của các nhà tư bản nhỏ.

Cái gọi là câu chuyện truyền cảm hứng đều là để lừa người, học phí đắt đỏ như vậy, làm sao có thể trang trải được bằng cách vừa học vừa làm.

Những văn nhân mặc khách trong xã hội cũng không đến nỗi nghèo túng như mọi người tưởng tượng, tất nhiên, những người sa cơ lỡ vận thì lại là chuyện khác.

Nếu muốn tuyển người, hoặc là phải treo biển quảng cáo ở những nơi đông người, hoặc là phải đăng quảng cáo trên báo, phổ biến nhất vẫn là thông qua người quen giới thiệu.

Người quen giới thiệu, điều này chắc chắn không phù hợp với Franz, những người mà hắn tiếp xúc đều không đến nỗi túng quẫn như vậy, "rồng không ở chung với rắn", hắn đương nhiên sẽ không quen biết những người công nhân bình thường.

Tuy nhiên, chuyện này cũng không cần phải vội vàng, tuyển dụng công nhân bình thường rất dễ dàng, so với những ngành nghề khác, làm việc trong tòa soạn vẫn là một công việc rất oai phong, không sợ không có ai đến xin việc.

Ngược lại, việc tuyển dụng phóng viên và biên tập viên cần có thời gian, những người mà Franz mời đều là những văn nhân mặc khách có tiếng tăm trong xã hội hiện nay.

Đến hay không cũng không sao, đây chỉ là cách để cho họ biết rằng hiện tại ở Áo lại có thêm một tòa soạn, họ lại có thêm một nơi để đăng bài viết kiếm nhuận bút.

Từ đầu đến cuối, Franz đều không lộ diện, mặc dù rất nhiều người đều biết hắn là ông chủ đứng sau tòa soạn này.

Nếu không phải là vì vấn đề kinh tế, Franz không ngại lập ra hàng chục tòa soạn cùng một lúc, công khai tranh giành quyền lên tiếng.

Nhưng sau khi cân nhắc vấn đề tỷ suất lợi nhuận đầu tư, Franz đã quyết định "nhát gan" một chút, chỉ cần nắm trong tay một tờ báo, bình thường có thể bình luận về tình hình thế giới, khi cần thiết có thể dẫn dắt dư luận là được rồi.

Cải cách ở Áo đã được tiến hành nhiều năm, Thủ tướng đương nhiệm Klemens Wenzel Lothar von Metternich từng là nhân vật tiêu biểu của phe cải cách.

Chỉ là hiện tại, ông ta đã trở thành kẻ trong ngoài không ai ưa, giai cấp tư sản trong nước chê trách ông ta cải cách không đủ mạnh, không thể thỏa mãn toàn bộ lợi ích của họ.

Phe bảo thủ quý tộc cũng bài xích vị Thủ tướng này, với tư cách là người đại diện cho lợi ích của nhóm quý tộc, việc ông ta chủ trương giải phóng nông nô đã gây tổn hại đến lợi ích của nhóm quý tộc.

Ngay cả triều đình Vienna, trên thực tế cũng không mấy ưa thích vị Thủ tướng theo phe cải cách này, lý do rất đơn giản, khẩu hiệu hô hào đã quá lâu rồi mà cải cách lại không thấy hiệu quả.

Franz có lẽ là người hiểu rõ nhất về ông ta trong thời đại này, dùng một câu hình tượng để miêu tả thì đế chế Áo giống như một ngôi nhà mục nát, nếu di chuyển một phần thì không ai biết được sẽ sụp đổ bao nhiêu.

Vì sự thận trọng, Metternich đã tiến hành cải cách rất cẩn thận, chỉ sợ một khi bất cẩn sẽ khiến mọi thứ sụp đổ.

Loại cải cách "rụt rè" này đương nhiên là không thể thành công, một cuộc cải cách không đổ máu thì làm sao có thể thành công được?

- Con muốn mở một tờ báo, đã nghĩ ra cách làm sao để tờ báo có lãi chưa?

Sophie lo lắng hỏi.

Có lãi sao?

Điều đó là không thể, ít nhất là trong thời gian ngắn sẽ không thể có lãi!

Bạn đang đọc Đế Quốc La Mã Thần Thánh (Dịch) của Tân Hải Nguyệt 1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi whistle123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.