Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1224 chữ

Người dịch: Whistle

Việc các nước châu Âu giải phóng nông nô thành công không hề đơn giản như bề ngoài, phần lớn là do sự xuất hiện của máy móc khiến các quý tộc không cần quá nhiều người làm ruộng nữa, ví dụ như máy gặt đập liên hợp...

Bước sang giữa cuối thế kỷ 19, nhu cầu lao động của các quý tộc giảm xuống, họ cũng không còn phản đối việc bãi bỏ chế độ nông nô như trước nữa, phần lớn các quý tộc "tiến bộ" đều mong muốn được thả nông nô để đổi lấy một khoản bồi thường từ nhà nước.

Thủ tướng Metternich đã thúc đẩy phong trào giải phóng nô lệ ở Áo, lý do khiến ông ta bị các quý tộc phản đối là vì giá đưa ra quá thấp, về vấn đề này, Franz ủng hộ Thủ tướng.

Tài chính của Áo không dư dả, không có khả năng chi trả khoản bồi thường cao ngất ngưởng, việc hạ giá bồi thường là điều tất yếu.

Tuy nhiên, vấn đề này cũng không phải là không có cách giải quyết, ví dụ như giảm thuế cho những quý tộc giải phóng nông nô, hoặc là hy sinh lợi ích của giai cấp tư bản, chính phủ can thiệp vào thị trường, quy định giá sàn lương thực, đảm bảo lợi ích cho mọi người.

Chỉ cần lợi ích phù hợp thì không có mâu thuẫn nào là không thể giải quyết. Chỉ là Franz sẽ không nói ra những ý tưởng này vào lúc này, hắn còn đang định "trao đổi lợi ích" với Thủ tướng Metternich.

Ngày 11 tháng 1 năm 1847, tờ báo "Chúng tôi muốn bánh mì, chúng tôi muốn phô mai" do Franz "nhào nặn" đã chính thức ra số báo đầu tiên.

Chính hắn đã tự tay viết một bài có tiêu đề "Quan tâm đến người nghèo, cùng nhau xây dựng nước Áo tươi đẹp" làm bài xã luận đầu tiên.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một bài viết "rót mật vào tai", bài báo đã sử dụng rất nhiều lý lẽ để nhấn mạnh vai trò của người nghèo đối với đất nước, đồng thời khẳng định rằng chỉ khi nào đáp ứng được nhu cầu sinh hoạt cơ bản của người nghèo thì Đế quốc Áo mới có thể ngày càng tươi đẹp hơn.

Hiệu quả đương nhiên là không thể nghi ngờ, "lời ngon tiếng ngọt" lần đầu tiên xuất hiện, rất nhiều người đã bị lừa.

các quý tộc, giai cấp tư bản cho rằng Franz là một vị Thái tử " tràn đầy tình yêu thương", rảnh rỗi sinh nông nổi nên mới đi lo chuyện bao đồng cho dân đen, nhưng họ cũng không bài xích một vị hoàng đế như vậy.

Một vị vua nhân từ thì vẫn tốt hơn là một bạo chúa, bọn họ sẽ không phải làm việc trong "nơm nớp lo sợ".

Còn đối với người nghèo, ảnh hưởng lại càng lớn hơn, một vị Thái tử quan tâm đến đời sống của họ, đây chính là tiêu chuẩn của một vị minh quân!

Chỉ tiếc là vị Thái tử này còn quá trẻ, không có tiếng nói trong chính trị, nếu trở thành hoàng đế thì tốt biết mấy.

...

- Đáng tiếc!

Franz thầm than, nếu như có một nhóm người dẫn dắt dư luận trên cả nước thì tốt rồi, như vậy, ảnh hưởng tạo ra sẽ còn lớn hơn nữa.

Không phải Franz không phái người đi dẫn dắt dư luận, vấn đề là hắn không có nhiều người, ảnh hưởng chỉ giới hạn ở Vienna, những nơi khác chỉ có thể chờ từ từ lan tỏa.

Xuất đầu lộ diện sớm như vậy không phải là ý muốn của Franz, nếu có thể, hắn không ngại đứng sau màn điều khiển mọi thứ.

Đáng tiếc, điều đó là không thể, với tư cách là Thái tử của Đế quốc Áo, nhất cử nhất động của hắn đều nằm trong tầm ngắm của những người hữu tâm.

Gần đây, Franz thường xuyên tiếp xúc với quân đội, nếu không phải vì hắn còn nhỏ tuổi, chưa nắm quyền, thì không biết đã gây ra sóng gió lớn đến mức nào rồi.

Dù là để đánh lạc hướng hay là để tạo dựng dư luận, Franz cũng phải đứng ra. Sự khác biệt nằm ở chỗ là bị người khác đẩy lên hay là tự mình chủ động đứng ra.

Franz không muốn làm quân cờ, hắn đã chọn cách chủ động ra tay vào lúc này. Nếu lịch sử không thay đổi, vào tháng 3 năm 1848, Vienna sẽ bùng nổ cách mạng, còn hắn sẽ lên ngôi vào tháng 12.

Để không bị phe nổi dậy bôi nhọ, gán cho tội danh "đồ tể" khi lên ngôi, Franz buộc phải ra tay trước để tạo dựng thanh thế.

Mỗi người đều có quan niệm trước sau, chỉ cần xây dựng được hình tượng minh quân trước thì bất kỳ lời công kích hay bôi nhọ nào cũng sẽ trở nên vô ích, lúc này, uy tín của hoàng gia Áo trong dân gian vẫn chưa sụp đổ.

- Raul, việc ta bảo ngươi âm thầm chiêu mộ người thế nào rồi?

Franz lo lắng hỏi.

- Thưa Công tước, mọi việc tiến triển không được thuận lợi, có rất ít người đáp ứng được yêu cầu của ngài, cho đến nay, ta chỉ "đào" được hai người từ Cảnh sát mật, năng lực của họ chỉ vừa đủ đáp ứng yêu cầu thấp nhất của ngài!

Raul khó xử đáp.

Franz hơi sững sờ, hắn không ngờ việc chiêu mộ nhân viên tình báo lại khó khăn như vậy, chẳng lẽ tiêu chuẩn mà hắn đặt ra quá cao?

Hắn chỉ đưa ra những yêu cầu cơ bản nhất: Trung thành với hoàng gia, không có khuynh hướng chính trị, có trí tuệ, lòng dũng cảm, sự cảnh giác và kiên nhẫn nhất định, đồng thời phải có khả năng phán đoán nhạy bén, tốt nhất là có thêm một số kỹ năng chuyên môn.

Ngay cả những tiêu chuẩn của một nhân viên tình báo như khí chất hơn người, kiến ​​thức uyên bác, khứu giác chính trị nhạy bén, khả năng phân tích mạnh mẽ, hắn cũng không hề đưa ra.

- Chủ yếu là không đáp ứng được yêu cầu ở điểm nào?

Franz lo lắng hỏi.

- Thưa Đại công, có rất nhiều người đáp ứng được một hoặc một vài yêu cầu, nhưng khi kết hợp lại với nhau thì không có mấy người đáp ứng được yêu cầu của ngài!

Raul nghĩ ngợi rồi nói.

Franz ngẩn người, nghĩ kỹ lại thì đúng là như vậy, thời đại này, nhân viên tình báo chuyên nghiệp rất ít, phần lớn đều là "tay mơ".

Muốn thành lập một tổ chức tình báo là một việc vô cùng khó khăn, cho dù hắn là Thái tử của Đế quốc, có thể "đào người" của chính phủ, nhưng liệu có thể đảm bảo lòng trung thành của những người này hay không?

Lỡ như họ là gián điệp do người khác cài vào thì sao?

Bạn đang đọc Đế Quốc La Mã Thần Thánh (Dịch) của Tân Hải Nguyệt 1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi whistle123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.