Người dịch: Whistle
Tổ chức bọn họ? Trong thời đại này, liên lạc còn phải dựa vào việc la hét, ngay cả việc các thành viên của các tổ chức công đoàn có quen biết nhau hay không cũng là một vấn đề.
Những tổ chức công đoàn này hầu hết đều là tự phát, không có ràng buộc bắt buộc đối với các thành viên, trong đó không biết có bao nhiêu người là do các nhà tư bản cài vào.
Trước Cách mạng tháng Mười Nga, sức chiến đấu của các tổ chức công đoàn rất hạn chế, phần lớn trong số đó còn bị các nhà tư bản bí mật kiểm soát.
Muốn tổ chức tất cả công nhân lại với nhau, đây tuyệt đối không phải là chuyện có thể làm được trong một sớm một chiều. Chỉ cần bọn họ nhanh chóng thành lập chính phủ, nắm giữ quyền lực nhà nước, thì đại cục sẽ được định đoạt.
Điều này có thể thấy rõ qua Cách mạng tháng Hai ở Pháp, sau khi cách mạng thành công, các nhà tư bản đã cướp chính quyền, việc đầu tiên không phải là truy cứu trách nhiệm của chính phủ cũ, mà là đàn áp giai cấp công nhân đã cùng tham gia cách mạng.
Trong mắt các nhà tư bản, từ lâu đã không còn biết liêm sỉ là gì.
...
Đêm khuya, đèn đuốc sáng trưng trong phủ Thủ tướng ở Vienna, Metternich đang đau đầu vì tình hình trước mắt, đến lúc này, ít nhất cũng phải có một nhóm lợi ích hy sinh.
Nên ra tay với các nhà tư bản, hay là ra tay với giới quý tộc, hoặc là ra tay với dân thường, đây là một câu hỏi lựa chọn khó khăn.
Metternich đã thống trị chính trường Áo hơn hai mươi năm, không thể tránh khỏi việc bị ràng buộc bởi các quy tắc, nếu không, ông ta cũng không phải đau đầu như vậy.
Cách mạng Paris đã bùng nổ, Áo cũng đang có những biến động ngầm, đáng tiếc, quan niệm của Metternich vẫn còn dừng lại ở mười năm trước, cho rằng nước Áo bảo thủ khác với nước Pháp cởi mở.
Ngoài việc tăng cường cảnh giác ở khu vực Italy và Galicia, ông ta không cho rằng Vienna sẽ gặp nguy hiểm. Theo ông ta, cho dù có bùng nổ cách mạng thì cũng phải là những nơi khác bùng nổ trước, ví dụ như Hungary.
- Thưa Thủ tướng, nhìn từ tình hình hiện tại, phe đối lập lần này sẽ không nhượng bộ, e rằng bọn họ còn sẽ lên kế hoạch cho các hoạt động biểu tình quy mô lớn! - Đại công tước Louis âm trầm nói.
Nếu chỉ là để Metternich từ chức thì ông ta hoàn toàn ủng hộ. Nhưng nếu muốn Hội đồng nhiếp chính cùng nhau từ chức, chuyển giao quyền lực cho Quốc hội sau khi cải cách hiến pháp, thì không thể thương lượng được.
Cho dù có ghét Metternich đến đâu thì lúc này Louis cũng phải đứng về phía ông ta, sinh mạng chính trị của bọn họ vẫn còn ràng buộc với nhau.
Metternich thở dài, sau đó chậm rãi nói:
- Đúng vậy, trừ khi chúng ta chấp nhận tất cả các điều kiện của bọn họ, nếu không, bọn họ sẽ không bỏ cuộc, hiện tại, e rằng kẻ thù vẫn đang tiếp tục liên kết với nhau, ngày mai, ta sẽ phải đối mặt với một cuộc biểu tình quy mô lớn hơn!
- Trừ khi chúng ta ra tay trước, bắt giữ những kẻ cầm đầu vụ việc này, ra lệnh cho quân đội đóng quân trong thành phố phong tỏa các con đường, cấm bọn họ liên kết với nhau!
Ông ta đã già rồi, không còn sự quyết đoán như thời trẻ nữa, nếu không, bây giờ ông ta cũng sẽ không do dự, mà đã ra lệnh bắt người từ lâu rồi.
- Vậy thì hãy bắt người trước đi, nếu để bọn họ tiếp tục làm loạn như vậy, e rằng chúng ta sẽ không thể kiểm soát được tình hình sau này! - Đại công tước Louis không chút do dự nói.
Dù sao thì mệnh lệnh này cũng do Thủ tướng ban ra, nếu có chuyện gì xảy ra, người phải gánh chịu trách nhiệm là Metternich, Louis không cần phải chịu trách nhiệm.
Metternich cười khổ nói:
- Đây chỉ là giải pháp tình thế, nếu nền kinh tế trong nước không thể phục hồi, thì những chuyện như ngày hôm nay vẫn sẽ tiếp tục xảy ra.
- Các vị, hãy bãi bỏ chế độ nông nô đi, lúc này, chúng ta cần phải tạo ra một thị trường, cho dù thị trường này chỉ tồn tại trên giấy tờ thì chúng ta cũng phải để cho thị trường khôi phục niềm tin!
Đúng vậy, vào lúc này, việc tuyên bố bãi bỏ chế độ nông nô trên toàn quốc có thể khiến cho rất nhiều người khôi phục niềm tin, bởi vì nó có thể tạo ra thêm hơn hai mươi triệu người có sức mua, mặc dù sức mua của họ rất nhỏ.
…
Đề nghị của Metternich chẳng khác nào không nói, ngoại trừ những người ủng hộ ông ta, những người khác đều coi như không nghe thấy gì.
Bãi bỏ chế độ nông nô vào lúc này cũng có rủi ro, nếu không cẩn thận, giới quý tộc ở địa phương sẽ dựng cờ khởi nghĩa.
Từ xưa đến nay, bóc lột người khác luôn dễ dàng hơn là bóc lột chính mình.
Hơn nữa, muốn để cho thị trường khôi phục niềm tin, chỉ bãi bỏ chế độ nông nô thôi là chưa đủ, còn phải hủy bỏ hàng loạt đặc quyền của giai cấp quý tộc, e rằng cuối cùng ngay cả đất đai cũng phải chia cho nông dân, nếu không thì nông nô lấy đâu ra sức mua?
Chỉ khi nào bãi bỏ tất cả những điều kiện bất lợi cho sự phát triển kinh tế, tiếp tục giảm chi phí lưu thông hàng hóa, giải phóng một thị trường lớn hơn, thì mới có thể thoát khỏi cuộc khủng hoảng kinh tế.
Nhượng bộ lớn như vậy, e rằng cho dù mấy người bọn họ có đồng ý thì cũng chẳng có tác dụng gì, giai cấp quý tộc sẽ không bao giờ đồng ý.
Bãi bỏ chế độ nông nô có thể thương lượng, nhưng muốn chia đất của bọn họ thì đừng hòng, tất nhiên, nếu trả đủ tiền thì cũng không phải là không thể thương lượng.
Muốn hủy bỏ đặc quyền của quý tộc cũng được, nhưng việc này cần phải tiến hành từng bước, nếu muốn làm một lần dứt điểm thì sẽ rất dễ bị ngã.
Trừ khi năng suất lao động tiếp tục phát triển, chính phủ bỏ tiền ra để chuộc lại đất đai. Sử dụng vũ lực là điều không thể, chỉ cần quân đội vẫn nằm trong tay giới quý tộc thì không thể nào sử dụng biện pháp cưỡng chế.
Đăng bởi | whistle123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 17 |