Người dịch: Whistle
Hai mẹ con cũng phải tính toán rõ ràng, như vậy có thể tránh được việc làm tổn thương tình cảm của cả hai bên vì chuyện tiền bạc, về khoản này, Sophie đã chuẩn bị từ sớm.
- Mẹ, con nghĩ không cần phải quyết toán đâu, con tin tưởng cách làm người của mẹ!
Franz nịnh nọt nói.
Đối với Franz, tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần hiện tại đủ tiêu là được, sau này hắn có cách kiếm được rất nhiều tiền, hoàn toàn không cần phải bận tâm đến những thứ này.
Tất nhiên, điều này chỉ dành cho mẹ hắn, với hiểu biết của mình về Sophie, Franz không cho rằng bà ấy sẽ lấy tiền của con trai.
- Franz, đó là quyền của con, nếu con từ bỏ thì sau này đừng hối hận, ta sẽ chỉ quyết toán với con một lần!
Sophie nghiêm túc nói.
- Vâng, mẹ, con biết rõ mình đang làm gì!
Franz không chút do dự đáp.
...
Vào cuối năm 1846, Franz đã hoàn tất việc bàn giao tài sản, một số xưởng sản xuất nhỏ từ những năm trước đã không còn tồn tại, thời đại công nghiệp đã đến, phương thức sản xuất thủ công đã lạc hậu.
Tuy nhiên, các trang viên và khu mỏ vẫn còn đó, hiệu quả hoạt động hiện tại vẫn rất tốt, mỗi năm có thể tạo ra thu nhập ròng gần mười nghìn forint.
Thu nhập cao, chi tiêu cũng lớn, Franz xem qua sổ sách, chi tiêu của hắn còn cao hơn dự kiến, chưa kể đến mười mấy gia sư riêng đã là một khoản chi tiêu không nhỏ.
Còn có người hầu, thị nữ, cận vệ, thợ may, người lái xe ngựa...
Tất cả những chi phí này đều do Franz tự mình chi trả, vấn đề trách nhiệm nuôi dưỡng... thôi thì đừng nói nữa, bản thân có tiền thì không cần phải dựa dẫm vào cha mẹ.
Tóm lại, trong những năm qua, hắn không tiết kiệm được bao nhiêu tiền, tất cả tiền mặt cộng lại chỉ có hơn sáu mươi nghìn forint, bao gồm cả tiền mặt trong khoản thừa kế.
Quả nhiên là phong cách quý tộc, có nhiều tiền mặt như vậy mà không đem đi đầu tư để sinh lời, Franz cũng lười chê bai.
Đây chính là thực trạng của giới quý tộc Áo, họ vẫn chưa hoàn thành quá trình chuyển đổi từ đại quý tộc sang giai cấp tư sản quá độ, trong đầu tư, họ đều có xu hướng bảo thủ.
…
Kể từ thế kỷ 13, khi Vienna trở thành thủ đô của triều đại Habsburg, nơi đây đã nhanh chóng trở thành trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa của lục địa châu Âu, đồng thời cũng là một trong những thành phố phồn hoa nhất thế giới.
Hiện tại cũng không ngoại lệ, sau khi Chiến tranh Napoléon kết thúc, Áo một lần nữa khẳng định vị thế cường quốc của mình, không phải chỉ có Nga mới được mệnh danh là "Hiến binh của châu Âu".
Sau khi Áo thành lập Liên minh Thần thánh vào năm 1815, họ đã trở thành đại diện của các lực lượng phục hồi, là lực lượng tiên phong chống lại chủ nghĩa tư bản, đồng thời cũng đóng vai trò hiến binh của châu Âu.
Đáng tiếc, đằng sau sự huy hoàng này là sự suy tàn không ngừng của nước Áo, đến năm 1848, cách mạng bùng nổ, bá quyền châu Âu của đế chế Áo chính thức kết thúc.
Bước đi trên con phố sầm uất, Franz cảm thấy nặng nề trong lòng, bất giác nhớ đến câu thơ của Đỗ Phủ: "Chu môn tửu nhục thú, lộ hữu đông tử cốt"*.
(Nhà giàu rượu thịt ôi đầy vại, Ngoài đường xương chết rét bừa bãi.)
Trên đường phố Vienna phồn hoa, thỉnh thoảng vẫn có những người ăn mặc rách rưới vội vã đi ngang qua, có thể thấy cơ thể họ vẫn đang run rẩy vì lạnh.
Thỉnh thoảng có người ăn xin đi lạc vào, cảnh sát sẽ nhanh chóng đến xua đuổi hoặc đưa họ đi.
Đây vẫn là con phố sầm uất nhất, nếu đến khu ổ chuột thì không biết sẽ ra sao.
"Cô bé bán diêm" không phải là chuyện cổ tích, trên đường đi, Franz đã nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ rao bán thuốc lá, báo chí, diêm...
Franz không lên án các nhà tư bản ngược đãi lao động trẻ em, thời buổi này, có một công việc để kiếm sống đã là rất tốt rồi.
Hơn một tháng trời, Franz đi khắp các khu vực chính của Vienna, chứng kiến bộ mặt thật của đế chế đang tàn lụi này.
Có lẽ trong cuộc cách mạng Vienna một năm sau, điều mà người dân thực sự cần không phải là hiến pháp, cũng không phải là tự do, mà là những ổ bánh mì để no bụng và quần áo để giữ ấm.
Dư luận đã rơi vào tay giai cấp tư sản và quý tộc, cái gọi là cách mạng thực chất đã trở thành công cụ để họ tranh giành quyền lực, còn người dân bình thường lại trở thành vật hy sinh trong cuộc đấu tranh quyền lực.
Franz vẫn còn nhớ một bài báo ở kiếp trước viết về việc những người theo chủ nghĩa dân tộc Ba Lan đã cố gắng thuyết phục nông dân ở một ngôi làng nổi dậy, tuyên bố rằng một khi người Áo bị đánh đuổi, họ sẽ được sống một cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng những người nông dân lại trả lời:
"Không, thưa ngài, mọi chuyện sẽ không như vậy đâu. Các ngài chỉ muốn đuổi người cai trị nhân từ nhất khỏi vùng đất này (ám chỉ hoàng đế Habsburg), sau đó đẩy đất nước đến bờ vực diệt vong."
"Ông nội tôi từng nói với tôi rằng, khi Liên bang Ba Lan còn tồn tại, các lãnh chúa có thể đánh đập nông dân một cách tùy tiện, còn nông dân thì không nơi nào để kêu oan."
"Nếu các người đuổi hoàng đế khỏi vùng đất này, thì mỗi người trong các người đều muốn nếm thử cảm giác trở thành kẻ cô độc, các người sẽ biến chúng tôi thành nô lệ như trước đây!"
...
Trong lịch sử, cuộc nổi dậy ở Vienna đã thất bại, giai cấp tư sản tự xưng là yêu nước đã bị giáng một đòn mạnh, nhưng cuộc sống của người dân đã thực sự được cải thiện.
Phải nói rằng đây là một sự trớ trêu, những người hô hào lật đổ giai cấp bóc lột lại là một đám nhà tư bản, còn vị hoàng đế là đối tượng của cách mạng, cuối cùng lại làm công việc cách mạng.
Nghĩ đến đây, Franz đã biết mình nên làm gì. Đoàn kết đa số, tấn công thiểu số, trong chính trị, điều này luôn luôn đúng.
Theo Franz, trước khi phổ cập giáo dục bắt buộc, bất kỳ cải cách hiến pháp nào cũng đều là chuyện nực cười, những cải cách vượt quá khả năng tiếp nhận của người dân, cuối cùng chỉ có thể tự làm hại mình và hại người.
Đăng bởi | whistle123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 50 |