Ngoại truyện 1 (3)
"Phùng Nam Thư lớp cậu luôn im lặng vậy sao?"
"Ừ, ngoại trừ trả lời câu hỏi thì cô ấy chẳng nói chuyện với ai bao giờ cả, khó gần lắm."
"Cảm giác cô ấy kiêu ngạo lắm."
"Lạnh lùng thì đúng hơn. Tớ ngồi ngay sau cô ấy mà cũng chẳng dám nói chuyện, cảm giác mang áo khoác vẫn lạnh."
Chiều hôm ấy, mặt trời lặn, bầu trời nhuộm một màu đỏ rực.
Phùng Nam Thư bước ra khỏi cổng trường cao trung Thành Nam, ngồi vào ghế sau của chiếc Bentley, như một con búp bê xinh đẹp vô hồn.
Chú Cung không nhịn được liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, hỏi: "Đại tiểu thư, cô thấy trường học mới thế nào?"
"Cũng bình thường ạ, chỉ là dường như mọi người không thích cháu lắm, cháu cũng chẳng dám nói chuyện với ai."
Phùng Nam Thư mím môi nói.
"Cô nên cười nhiều lên, như vậy trông dễ gần hơn."
"Cười sao ạ..."
Phùng Nam Thư dùng hai ngón tay kéo hai bên khoé miệng lên, giữ một lúc rồi buông xuống, tiếp tục im lặng.
Chú Cung bất đắc dĩ thở dài, lặng lẽ khởi động xe.
Lúc trước, ông cứ nghĩ rời xa sự áp đặt và kiểm soát của phu nhân, thì ít nhiều gì đại tiểu thư cũng sẽ vui vẻ hơn một chút, nên ông mới năn nỉ lão gia đưa tiểu thư đến Tế Châu.
Nhưng hiện tại xem ra, cuộc sống mới của đại tiểu thư hoàn toàn không được tốt đẹp như ông nghĩ.
Giờ phút này đây, đại tiểu thư như thể đã mất đi khả năng cảm nhận cảm xúc, dường như mắc một loại bệnh tự kỷ nào đó, không thể cảm nhận thế giới bên ngoài, cũng rất khó bày tỏ bản thân với mọi người.
Chú Cung không biết cứ tiếp tục như vậy, đại tiểu thư sẽ trở thành người như thế nào. Trong lòng ông tràn ngập lo lắng.
Hồi lâu sau, chiếc Bentley chạy dọc theo đại lộ Quan Lan. Thư ký Lý đã đứng chờ sẵn trong biệt thự.
"Đại tiểu thư, mừng cô về nhà. Giáo viên dạy đàn piano đang chờ cô."
"Thư ký Lý, hôm nay ở cổng trường học em nhìn thấy một loại kẹo dẻo giống quả dưa hấu, nhiều màu sắc lắm, trông có vẻ rất ngon."
"Đại tiểu thư quên rồi sao? Phu nhân đã nói, một tiểu thư thực thụ sẽ không bị quyến rũ bởi thèm ăn."
Nghe vậy, Phùng Nam Thư lặng lẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm. Dường như cô đã quá quen với việc bị kiểm soát, ngay cả việc ăn uống.
Cô bước vào nhà, ngồi trước cây đàn piano tam giác màu đen, đặt hai bàn tay trắng nõn lên những phím đàn.
Tiếng đàn du dương, tha thiết như nước chảy vang lên. Giáo viên dạy đàn piano không khỏi mỉm cười hài lòng.
Hai tiếng sau, tiết học kết thúc, cô bước đến bàn ăn, người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối.
Tôm hấp, canh đậu hũ cà chua, một bát cơm trắng, vẫn giống như mọi khi.
Phùng Nam Thư lễ phép ngồi xuống, vừa ăn vừa xem tin tức bằng tiếng Anh trên tivi, quá trình ăn cơm không phát ra một tiếng động nào.
Lúc cô gần ăn xong, thư ký Lý bước tới, liếc nhìn chiếc cặp sách được đặt bên cạnh cây đàn piano.
"Đại tiểu thư, tôi chụp ảnh phiếu điểm gửi cho phu nhân được chứ?"
Chưa đợi cô trả lời, thư ký Lý đã tự mình lấy cặp sách xuống, lấy tất cả mọi thứ ra. "Phu nhân rất quan tâm đến cô, lần trước cô đạt được chứng chỉ Level 10, phu nhân đã gọi hỏi cô muốn quà gì."
Nghe vậy, Phùng Nam Thư khẽ nói: "Em có thể nuôi một chú chó con được không?"
"Chuyện này... chắc là không được. Cô cũng biết đấy, phu nhân không thích động vật, đổi cái khác đi."
"Nhưng mẹ không sống ở đây mà." Hiếm khi Phùng Nam Thư lại khăng khăng như vậy.
Thư ký Lý lắc đầu: "Nhưng lỡ như bà ấy về thì sao, nhỡ bà ấy không vui thì phải làm sao."
"Mẹ sẽ không đến thăm em đâu."
"Đại tiểu thư, cô đừng có làm loạn."
Phùng Nam Thư mím môi, nhẹ nhàng đặt đũa xuống, xoa xoa váy, sau đó quay người bước lên lầu.
Sau khi thay đồ ngủ, cô khóa chặt cửa phòng lại, ngồi vào bàn học làm bài tập.
Trong một căn nhà lớn như vậy, thế mà chủ nhân lại khóa trái cửa phòng, hành động này thực sự rất kỳ lạ. Nhưng đối với cô, chỉ có làm như vậy, trái tim cô độc mới cảm thấy an toàn hơn một chút.
Đèn trần trong phòng không được bật, nguồn sáng duy nhất trong phòng là chiếc đèn bàn hình hoa đằng. Ánh đèn le lói, hắt lên khuôn mặt cô một lớp ánh sáng mờ ảo.
Nửa đêm, làm bài tập xong, Phùng Nam Thư lấy cuốn nhật ký ra khỏi ngăn kéo, mở chiếc khóa bằng kim loại ra.
"Hôm nay lén nghe được các bạn trong lớp nói chuyện về khu phố đi bộ. Nghe có vẻ rất thú vị. Mọi người đều bảo thi xong sẽ đến đó chơi. Tôi cũng muốn đến đó một lần, nhưng mà tôi lại không biết đường."
"Tôi rất muốn có một người bạn tốt, hoặc là một chú cún con cũng được."
"Tôi không muốn cô đơn một mình nữa…"
"Nhưng tôi không biết kết bạn, mà mẹ cũng không cho tôi nuôi chó con."
Phùng Nam Thư khép cuốn nhật ký lại, nhẹ nhàng cất vào ngăn kéo, như thể đang cất giấu chính mình. Sau đó, nhắm mắt lại, trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh khu phố đi bộ trong lời kể của các bạn trong lớp.
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 78 |