Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại truyện 1 (4)

Phiên bản Dịch · 1041 chữ

Thế giới của cô rất nhỏ bé, hầu hết các tòa nhà, cảnh quan trong đó đều được cô dựng lên bằng trí tưởng tượng của mình.

Gió xuân ấm áp, ánh nắng dịu dàng, trời trong gió nhẹ.

Tuy nhiên, đối với thị trấn nhỏ ở phương Bắc này, nhiệt độ đã bắt đầu nóng lên từ rất sớm.

Có người đi ngang qua hành lang, nhìn thấy Phùng Nam Thư mặc một chiếc váy hoa nhí, chầm chậm bước vào trường.

Năm 2007, kỳ thi sát hạch chia lớp cho năm học 11 của trường chính thức được tổ chức. Trong mắt nhiều người, chắc chắn người đứng đầu trong kỳ thi này sẽ là Phùng Nam Thư.

Bảy giờ sáng, sau khi nhận được đề, tất cả học sinh đều cắm cúi làm bài. Hạ bút thành văn, trầm mê trong trang giấy không thể tự thoát ra.

Tất nhiên, luôn có ngoại lệ. Có người chẳng thèm quan tâm đến đề thi là gì, nhưng lại rất hứng thú với bài làm của bạn bên cạnh, cảm giác tờ giấy kia rất thơm, rất đẹp mắt.

Phùng Nam Thư ngồi ở bàn thứ ba, dãy thứ hai tính từ dưới lên. Cô đã chuẩn bị rất kỹ càng cho kỳ thi này. Nhưng khi nhìn thấy đề, cô nhỏ như đứng hình, mắt trợn lên, miệng há hốc.

"Hình như mình sẽ bị không điểm…"

"Một điểm số mà mình chưa từng đạt được bao giờ."

Phùng Nam Thư lẩm bẩm, trong lòng dâng lên một nỗi bất an.

Sáng sớm, giám thị ngồi trong phòng thi cũng mơ màng ngủ gật, thi thoảng mới tỉnh giấc liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, sau đó tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Cô gái nhỏ rụt rè nhìn quanh, nhận ra mình không thể làm được chuyện đánh thức giáo viên, thế là cô tiếp tục ngồi im một chỗ, nhìn thời gian trôi qua.

Cho đến khi kết thúc bài thi, nghe thấy tiếng ghế kéo lê trên sàn, Phùng Nam Thư mới hoàn hồn, đưa bài thi trắng tinh ra.

Ở trường trung học Thành Nam, học sinh nộp bài sẽ truyền từ cuối lên. Phùng Nam Thư ngồi dãy thứ hai, vậy người nhận bài của cô chính là người ngồi ngay phía sau.

Nhưng khi nhìn thấy tờ giấy trắng tinh, chàng trai kia đã sững người. Cậu ta còn lật lật giấy kiểm tra xem có phải cả tờ giấy đều không có chữ hay không.

Thấy cậu ta không nhúc nhích, Phùng Nam Thư ngẩng đầu lên nhìn.

Thế là cô nhìn thấy nam sinh lạ mặt này vẫn đang cầm tờ giấy trắng của cô, ánh mắt lướt qua mặt bàn trống không và chiếc hộp bút mỏng tang của cô.

"Ít nhất thì bài làm sạch sẽ cũng đáng năm điểm."

"Giỏi thật!"

Nam sinh kia lẩm bẩm, lấy bút từ trên bàn mình đặt xuống bàn cô, sau đó thu bài rồi nộp cho giáo viên giám thị.

Lúc này, ở cửa xuất hiện một cậu chàng mập mạp, đen nhẻm, vẫy tay với cậu ta hỏi đi vệ sinh không? Nam sinh kia gật đầu, sau đó vội vã rời đi.

Phùng Nam Thư vẫn duy trì tư thế nhìn thẳng, mãi đến năm giây sau, cô mới chậm rãi cúi xuống nhìn cây bút trên bàn, sau đó nhặt lên ấn ấn hai cái, phát ra hai tiếng "cạch cạch" nhẹ nhàng.

Cậu ấy khen mình giỏi.

Phùng Nam Thư phồng má, không nhịn được quay đầu lại nhìn.

Trên bàn của cậu ta có một tờ giấy nháp, trên đó là hình vẽ ‘Đinh lão đầu’ với đủ loại biểu cảm, bên cạnh là chữ "nhẫn" bị gạch chéo bởi nét bút dày cộm.

"Giang Cần..."

Phùng Nam Thư nhẹ nhàng cầm tờ giấy lên, nhìn thấy tên của cậu ta được viết ở góc phải bên trên, thầm nhẩm trong miệng.

Những bài thi sau đó, cô đều làm rất suôn sẻ, nhưng hai người vẫn giữ nguyên tình trạng gặp như người lạ, không ai nói với ai lời nào.

Cảm giác này khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, bởi vì cô không biết cách giao tiếp với người khác.

Mãi cho đến khi bài thi cuối cùng kết thúc, lần gặp gỡ ngắn ngủi này của hai người cũng kết thúc.

Phùng Nam Thư trở về lớp 1, cô vẫn ngoan ngoãn và trầm lặng như mọi khi, chỉ là trong hộp bút của cô giờ đây lại có thêm một cây bút bi, thỉnh thoảng lại lấy ra bấm cho phát ra tiếng "tách tách".

Kết quả kiểm tra được công bố vào chiều thứ Tư, bảng điểm được dán ở giữa hành lang tầng học, ngay giữa vị trí lớp hai và lớp ba, thu hút vô số học sinh đến xem.

Điều khiến mọi người bất ngờ nhất chính là việc Phùng Nam Thư từ vị trí quán quân tụt xuống vị trí thứ 8.

"Sao kỳ này Phùng Nam Thư không được hạng nhất nữa nhỉ?"

"Nghe nói hình như có một môn cậu ấy không thi."

"Không thi cũng được hạng 8 cơ à..."

"Môn toán của cậu ấy gần như tuyệt đối, môn kia kéo điểm trung bình xuống nhiều quá."

"Lần này Tống Thụy Dương giành được hạng nhất rồi. Bị Phùng Nam Thư đè đầu cưỡi cổ bao lâu nay, cuối cùng cũng lật ngược được thế cờ."

"Ồ, Giang Cần lớp hai lọt vào top 20 kìa."

Lầu hai gồm 4 lớp, học sinh túm tụm lại trước bảng điểm ở hành lang tầng hai, không ngớt bàn tán xôn xao.

Nhưng ngay lúc này, trong đám đông bỗng có người hạ giọng, nói nhanh một câu sau đó chỉ về phía đầu hành lang.

Mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn, vẻ mặt ngỡ ngàng.

Giữa hành lang trường học trắng tinh, Phùng Nam Thư mặc chiếc váy hoa nhí màu xanh nhạt, tóc cột cao, đôi mắt trong veo như làn nước, bước ra từ cửa lớp một, hình như đang định đi sang khu lớp hai.

Bạn đang đọc Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Cái Gì Nữa A? (Dịch) của Thác Na Nhi Liễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.