Ngoại truyện 1 (5)
Mà có lẽ là vì phát hiện ra có nhiều người đang nhìn mình hơn so với tưởng tượng, nên cô khẽ cúi đầu, láng trở về lớp học.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, trong lòng ngỡ ngàng.
Bởi vì trừ giờ lên lớp, tan học và đi vệ sinh, hình như Phùng Nam Thư chưa bao giờ bước chân ra khỏi lớp học.
Lần này không biết tại sao cô nàng lại tự dưng đi dạo ra khỏi lớp, mà dáng vẻ xinh đẹp thoáng qua như cánh bướm lướt ấy, lại khiến hành lang lớp học trở nên yên ắng lạ thường. Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía cô, trong lòng ngập tràn kinh diễm.
Nhưng tiếc là khoảnh khắc ấy quá ngắn ngủi, khiến nhiều người còn chưa kịp nhìn kỹ.
Một giây sau, chuyện khiến mọi người càng thêm bất ngờ lại xảy ra.
Phùng Nam Thư vừa về lớp lại lặng lẽ đi ra, khoanh tay sau lưng đi đến cửa sau lớp hai, sau đó đứng im lặng quan sát xung quanh.
Mọi người đoán có lẽ cô cũng đến xem bảng điểm, nhưng sau đó lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Bởi vì, tuy nhìn vào bảng điểm, nhưng ánh mắt tò mò của cô nàng lại hướng vào trong lớp hai, như thể đang tìm kiếm ai đó.
Ở hướng mà Phùng Nam Thư đang nhìn, một nam sinh tóc mái che khuất một bên mắt, đang cầm bài kiểm tra 116 điểm của mình, chỉ vào một cậu bạn mập đen chỉ được 63 điểm lắc đầu ngao ngán, nói rằng không ngờ bài thi dễ như vậy mà cũng chỉ được từng đó điểm, còn chỉ ra lỗi sai trong cách giải của một bài toán, mắng cậu bạn kia là "phạm sai lầm sơ đẳng".
Cậu mập đen đối diện rõ ràng là xấu hổ muốn độn thổ, cầu xin cậu bạn kia đừng nói nữa, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Phùng Nam Thư nhìn một lúc, không nhịn được mỉm cười, sau đó nhận ra càng lúc càng có nhiều người túm tụm lại hành lang, đặc biệt là nam sinh của mấy lớp bên cạnh, hình như đều ra đây để ngắm mình, thế là nàng tiểu thư đạp giày cộc cộc, vội vàng chạy về lớp, bước chân nhẹ nhàng hơn so với lúc nãy rất nhiều.
Sau khi trở về lớp học, Phùng Nam Thư lại lấy cây bút bi kia ra, bấm tách tách liên tục.
Những ngày tháng sau đó, cuộc sống cao trung của cô lại trở về với sự yên bình vốn có.
Là, bầu trời trong veo cùng ánh nắng rực rỡ ban mai, bầu trời đầy sao lấp lánh sau những buổi tự học muộn, ngày qua ngày đều trôi qua đều đặn như vậy.
Vì lớp một và lớp hai học cạnh nhau, nên đôi khi họ vẫn chạm mặt nhau, tuy chỉ là những khoảnh khắc ngắn ngủi.
Một buổi chiều mùa hè, tiếng ve sầu kêu inh ỏi ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời chói chang và oi bức.
Phùng Nam Thư đi vệ sinh về, khi đi đến bậc thang giữa thì bất chợt nhìn thấy một nam sinh đang ba chân bốn cẳng chạy xuống cầu thang, mái tóc che trước trán lúc lắc theo từng nhịp chân.
Nếu như trước kia gặp phải trường hợp này, chắc chắn Phùng Nam Thư sẽ giả vờ như không thấy, nhưng hôm nay, cô lại lặng lẽ dừng chân, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn xuống phía dưới.
Chàng trai chạy mất cả bóng chân, vừa xuống đến tầng 1 thì bị giáo viên chủ nhiệm lớp hai chặn lại. Vẻ mặt hùng hổ lúc nãy của cậu chàng trong nháy mắt tắt ngúm.
"Giang Cần, sắp đến giờ lên lớp rồi, em đi đâu đấy?"
"Vừa rồi không để ý giờ, em quên đi vệ sinh."
"Tóc tai của em bao nhiêu lần tôi nhắc rồi, sao còn chưa chịu đi cắt hả?"
"Chủ nhiệm em sai rồi, ngày mai em liền đi cắt."
"Em lúc nào cũng nhận lỗi rất nhanh, nhưng chết cũng không sửa. Tôi nhớ trước đây mình đã bắt được em một lần rồi đấy? Em nói không có tiền, tôi cho em phiếu cắt tóc của trường, nhưng tóc của em vẫn vậy, thế phiếu kia đi đâu rồi?"
"Em đưa cho bố em rồi…"
"???"
Chủ nhiệm lớp hai khó tin nhìn Giang Cần, thầm nghĩ bố em cũng theo chủ nghĩa phi chính thống à.
Không, không đúng, mẹ nó nhất định là cậu ta chừa tóc dài để lấy phiếu cắt tóc cho bố cậu ta dùng!
Nhưng chưa kịp để chủ nhiệm lớp lên tiếng, Giang Cần đã chạy biến về phía nhà vệ sinh, dáng vẻ luồn lách như một chú chó nhỏ.
Phùng Nam Thư chậm rãi bước lên cầu thang tầng hai, nhìn theo bóng lưng cậu thiếu niên vừa chạy khuất sau hành lang, đôi chân nhỏ không nhịn được mà lắc lắc một cái.
Nam sinh tự do, sức sát thương thật ghê gớm!
Lúc này, Tào Tĩnh từ văn phòng tổ bộ môn đi ra, từ tầng ba đi xuống tầng hai, chuẩn bị đến lớp một giảng bài.
Cô vừa là chủ nhiệm lớp một, vừa là giáo viên ngữ văn của cả hai lớp một hai, giáo viên ở Thành Nam đa phần đều được phân công kiểu này.
Nhưng khi vừa đi xuống tầng hai, Tào Tĩnh bỗng nhiên dừng bước, cô nhìn thấy Phùng Nam Thư đang đứng tựa vào lan can, nhìn xuống dưới tầng một, ánh mắt có vẻ đang tìm kiếm gì đó.
Rất nhanh, Phùng Nam Thư đã nhận ra có người đứng sau lưng mình, cô quay đầu lại nhìn Tào Tĩnh, khẽ gọi "Em chào cô", sau đó lại khôi phục dáng vẻ ngẩn ngơ, cất bước trở về phòng học.
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 92 |