Ngoại truyện 1 (6)
Từ hôm đó trở đi, tần suất Phùng Nam Thư đi dạo quanh trường ngày càng nhiều, giống như đang thử dung nhập vào ngôi trường xa lạ này.
Tuy nhiên, phạm vi hoạt động của cô chỉ giới hạn trong khu vực lớp một hai, chẳng bao giờ đi xa hơn.
Buổi chiều thứ sáu, tiết thể dục của lớp một hai, ánh chiều tà dịu dàng soi sáng sân trường.
Phùng Nam Thư thản nhiên đứng trên sân trường, mép vày dài trắng muốt bay bay trong gió.
Lúc này, ánh mắt cô hướng về phía đường chạy bên kia sân vận động, nơi có một cậu thiếu niên đang chạy, người mà mọi người gọi là Giang Cần. Cô nheo mắt, lặng lẽ quan sát.
Bên cạnh có người đang buôn chuyện, nói Giang Cần thích Sở Ti Kỳ. Cô cũng chậm rãi bước tới gần, lặng lẽ nghe ngóng.
Là một tiểu thư nhà giàu đến từ Thượng Hải, cuộc sống của Phùng Nam Thư rất đơn giản, thậm chí có phần nhàm chán. Nhưng cô luôn tự tìm cho mình niềm vui để lấp đầy khoảng thời gian trống trải này.
Cũng giống như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển cả mênh mông, đông, tây, nam, bắc, chẳng biết phương hướng, nhưng bỗng một ngày, bạn mơ màng nhìn thấy một hòn đảo nhỏ ở phía xa xa.
Hòn đảo đó có lẽ chẳng đẹp đẽ gì, cũng chẳng gần gũi, nhưng nó lại trở thành nơi neo đậu trong tâm trí bạn, bởi vì ít nhất, bạn đã tìm thấy một điểm đến giữa mênh mông vô định.
Tình cờ gặp gỡ, sự chú ý vô tình cũng giống như vậy. Đối với Phùng Nam Thư mà nói, điều này không có chút ảnh hưởng nào, cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa đặc biệt nào.
Nhưng cô tiểu thư cao ngạo này cảm thấy cuộc sống nhạt nhẽo của mình dường như đã có thêm một chút gia vị, tâm trạng cũng tốt hơn.
"Gần đây tiểu thư kết bạn với ai trong trường sao?"
"Không ạ."
"Nhưng mà tôi thấy tiểu thư có vẻ vui vẻ hơn trước rất nhiều."
Dưới ánh hoàng hôn cuối thu, chú Cung vừa lái xe đưa Phùng Nam Thư về nhà vừa nhỏ giọng hỏi.
Ông đã làm tài xế cho nhà họ Phùng rất lâu rồi, sau này được điều đến chăm sóc cho Phùng Nam Thư, phụ trách đưa đón cô đi học hàng ngày. Nên ông am hiểu sự thay đổi của Phùng Nam Thư hơn cả Tào Tĩnh.
Mặc dù tiểu thư vẫn không hay cười nói, nhưng rõ ràng là đã không còn xa cách như trước nữa.
Thế giới của cô bé dường như đã có thêm những tia sáng mới, cũng bớt u tối hơn một chút.
"Cháu không biết làm sao để kết bạn, chỉ là tìm được một thú vui nho nhỏ."
Phùng Nam Thư lẩm bẩm, sau đó cô bất chợt tựa vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài, thấy một thiếu niên đang ung dung đạp xe trên đường.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoắt cái đã sang đông. Thành phố Tế Châu đón một trận tuyết lớn hiếm thấy, đã 5 năm rồi tuyết mới rơi nhiều như vậy.
Vì buổi trưa là ngày nghỉ, cộng thêm trời lạnh đường trơn trượt, nên Thành Nam quyết định cho học sinh nghỉ sớm.
Phùng Nam Thư không thông báo cho chú Cung, bởi vì cô không muốn về nhà. Giờ học bị hủy đột ngột khiến cô có cảm giác tự do hiếm thấy.
Cô ngồi trong phòng học ấm áp, nhìn những bông tuyết trắng xóa đang rơi, lông mi dài khẽ rung rung.
Trên sân trường phủ đầy tuyết trắng, một cậu nhóc đen mập mạp đang run cầm cập, chân dậm dậm, bên cạnh là cậu thiếu niên đang tỉ mỉ nặn người tuyết.
"Lão Giang, đừng nặn nữa, dù sao cũng đã được nghỉ học rồi, hay là chúng ta đến quán net sưởi ấm đi!"
"Đi."
"Ê, lấy xe đạp đi?"
"Chơi xong rồi dắt về cũng được mà. Ở trường có chỗ để xe, chứ ở quán net còn chả có cửa."
Vì trời đổ tuyết, lại là cuối tuần, nên quán net gần trường rất đông.
Đây là khoảng thời gian hiếm hoi được thả lỏng giữa lịch học căng thẳng của học sinh cấp ba.
Cả hai ngồi trong quán net chơi cả buổi chiều. Khi ra ngoài trời đã gần tối, bèn vội vàng quay trở lại trường lấy xe đạp.
Nhưng khi đi ngang qua quảng trường trước cổng trường, Giang Cần bỗng nhiên khựng lại, cậu nhìn thấy đằng sau người tuyết của mình xuất hiện thêm một người tuyết tí hon, tựa như đang lẽo đẽo đi theo người tuyết lớn.
Cậu từ từ ngồi xổm xuống, quan sát một lúc, phát hiện trên sân trường in đầy dấu chân nhỏ xinh, có cái sâu, có cái nông.
Dấu chân sâu có lẽ là vừa mới giẫm lên, còn dấu chân nông hẳn là bị tuyết rơi sau đó che lấp mất.
Cậu cau mày, dường như nhìn thấy một cô gái đang bắt chước mình nặn người tuyết tí hon, sau đó một mình đi dạo rất lâu dưới hoàng hôn tuyết trắng.
Là người nào? Trời lạnh như vậy rồi mà không chịu về nhà, còn mải mê chơi một mình trên sân trường.
"Lão Giang, mau lên, trời sắp tối rồi."
"Biết rồi, tới ngay đây."
Giang Cần cúi đầu nhìn hai người tuyết trên mặt đất, sau đó xoay người chạy về phía bãi giữ xe.
...
Thời gian cấp ba thoi đưa trôi qua, học kỳ hai của lớp 12 kết thúc cũng là lúc tiếng ve kêu râm ran khắp sân trường, báo hiệu một mùa hè nữa lại về. Tất cả học sinh khóa 2005 đều bước vào giai đoạn ôn thi đại học căng thẳng.
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 75 |