Ngoại truyện 1 (7)
Kỳ thi đại học đang đến gần, áp lực cũng theo đó mà tăng lên.
Đối với học sinh giai đoạn này, mỗi ngày trôi qua đều giống như kẹo mạch nha, ngọt ngào xen lẫn chút nhớt dính, khiến người ta vừa thích thú lại vừa ngột ngạt.
Phùng Nam Thư ngồi trong lớp học giải đề thi, nhìn những sợi tóc buông hờ hững bên tai, cô đưa tay vén nhẹ ra sau tai. Dưới ánh mặt trời buổi chiều tà, mái tóc đen nhánh càng thêm mềm mại, óng ả.
Năm lớp 12, khóa 2005 được chuyển lên tòa nhà mới xây, được trang bị điều hòa mát mẻ. Lớp một và hai tuy chỉ cách nhau một đoạn cầu thang ngắn ngủi, nhưng dường như lại trở nên xa xôi, khó gặp.
Phùng Nam Thư vẫn vậy, không bao giờ chủ động theo đuổi những thứ quá xa vời. Cô lặng lẽ sống trong thế giới của riêng mình.
Trong những kỳ thi thử đại học, kết quả của cô luôn đứng đầu.
Ngoại trừ bài kiểm tra chia lớp mười một, Phùng Nam Thư chính là học bá chính hiệu, là bá chủ hoành áp Thành Nam suốt ba năm liền.
Với thành tích của cô, nếu không có gì bất ngờ, thì việc thi đậu vào Thanh Hoa, Bắc Đại là điều chắc chắn.
Điều khiến ban lãnh đạo nhà trường phải đau đầu chính là: Hầu hết những gia đình giàu có ở Thượng Hải như nhà họ Phùng đều sẽ cho con em mình đi du học sau khi tốt nghiệp cao trung.
Một cô gái xuất sắc như Phùng Nam Thư, bất kể là gia thế hay năng lực, thì việc xin học bổng vào các trường đại học hàng đầu thế giới đều rất dễ dàng.
Hiệu trưởng của Thành Nam đã đặc biệt liên lạc với thư ký Lý về chuyện này. Câu trả lời của thư ký Lý là: "Gia đình không có ý định cho tiểu thư đi du học."
Kỳ thực, không phải là gia đình không có ý định, mà là nhà họ Phùng chẳng còn ai muốn lo lắng cho tương lai của cô nữa.
"Phu nhân sắp sinh rồi, hiện tại đã xuất ngoại để chờ sinh, ông chủ cũng đi theo luôn rồi."
"Bọn họ có lẽ sẽ… định cư ở Manhattan, thuận tiện tiếp quản mảng kinh doanh ở nước ngoài của Phùng gia. Tiểu thư cứ yên tâm, cuối năm nào ông chủ cũng sẽ quay về mà."
"À, còn một tin tốt nữa, thư ký Lý sắp quay về Thượng Hải rồi, nghe nói là do phu nhân yêu cầu. Sau này, bà ta sẽ không giám sát tiểu thư nữa."
"Cô cứ yên tâm ôn thi. Thi xong rồi muốn làm gì thì làm."
"Đến lúc đó, tiểu thư muốn kết bạn thì kết bạn, muốn nuôi chó con thì nuôi chó con, không cần xin phép ai nữa."
Chú Cung cố gắng giữ nụ cười trên môi, nhưng thực tế trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Kể từ khi phu nhân mới về nhà, bà ta luôn muốn có con để củng cố vị trí của mình. Vì vậy, tiểu thư bị đưa đến Tế Châu, còn ông chủ cũng bắt đầu một cuộc sống mới.
Hiện tại, bà ta đã toại nguyện, còn tiểu thư thì sao? Cô bé chính thức trở thành người ngoài cuộc.
Cũng khó trách mọi người trong trường đều đồn đại tiểu thư là con gái riêng của ông chủ.
Chú Cung nhẹ nhàng đánh lái, nhìn tiểu thư qua kính chiếu hậu, thấy sau khi biết tin người nhà sang nước ngoài cô chỉ khẽ gật đầu, chẳng tỏ vẻ vui buồn gì.
Có lẽ, trong lòng cô bé cũng không biết phải nên vui hay nên buồn nữa rồi.
Phùng Nam Thư mím môi, nhìn quyển sách dày cộm trong tay.
Thi đại học xong rồi sẽ đến tốt nghiệp, bạn học sớm chiều bên nhau cũng sẽ mỗi người một ngả. Vậy mà, cô còn chưa kịp đi dạo phố đi bộ, nơi mà mọi người truyền tai nhau là vô cùng náo nhiệt, phồn hoa.
Đáng lẽ, cô phải đến đó cùng với bạn bè, nhưng mà cô lại chẳng có bạn bè.
Nói đến đại học, đó là một cụm từ xa lạ đối với cô, cũng đồng nghĩa với một môi trường xa lạ hơn, điều đó khiến cô rất sợ hãi. Nỗi bất an trong lòng cô ngày càng mãnh liệt.
Phùng Nam Thư tự hỏi, hay là mình thử dũng cảm một lần, chủ động kết bạn?
Thực ra, suy nghĩ này đã le lói trong cô từ rất lâu rồi, chỉ là trước đây luôn cảm thấy tương lai còn dài, có thể thong thả. Vậy mà giờ đây, những ngày tháng tươi đẹp của tuổi trẻ dường như sắp kết thúc.
Thế là vào giờ ra chơi buổi chiều, Phùng Nam Thư lặng lẽ bước ra khỏi lớp học, thấy hành lang vắng tanh, cô rón rén đi dọc theo hành lang đến cửa vào lớp hai.
Chỉ còn ba ngày nữa là thi đại học, hầu hết các học sinh đều đang miệt mài ôn bài, đáng lẽ phải rất yên tĩnh, nhưng không biết vì sao lúc này Phùng Nam Thư lại nghe thấy tiếng ồn ào.
Sau đó, cô nhìn thấy một nam sinh tóc tai bù xù, che mất một bên mắt đang đứng trong hành lang, phía trước là một nữ sinh xinh xắn đang cãi nhau với cậu ta.
Cô gái cầm trên tay một ly trà sữa trân châu của Tị Phong Đường, mỉm cười đưa ống hút về phía cậu nam sinh, nhưng khi ống hút sắp chạm vào miệng cậu ta thì bất chợt lại rụt rè thu tay.
"Sở Ti Kỳ, tớ theo đuổi cậu ba năm rồi đấy, sắp tốt nghiệp cấp ba rồi, sao cậu vẫn không chịu nhận lời?"
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 75 |