Ngoại truyện 1 (8)
"Bây giờ tớ chưa muốn yêu đương, thi đại học xong rồi hẵng tính, xem cậu có chờ được không đã."
"Lần nào cậu cũng nói như vậy."
"Thì sao chứ? Tớ đâu có nói là cậu không có cơ hội. Hiện tại, việc quan trọng nhất là phải thi đại học thật tốt, đúng không?"
Giọng nói vừa dứt, những người hóng chuyện trong lớp học ồn ào bàn tán xôn xao.
Phùng Nam Thư đứng ngoài cửa nhìn hồi lâu, sau đó lặng lẽ rời đi.
Kế hoạch kết bạn, thất bại!
Làm việc gì cũng vậy, điều quan trọng là phải chuẩn bị tâm lý thật vững vàng, bởi vì một khi đã thất bại, sẽ rất khó để thử lại lần hai.
Phùng Nam Thư bắt đầu nghi ngờ, có lẽ cả đời này, cô cũng chẳng thể nào kết bạn được? Nghĩ đến đây, cô lại càng thêm rầu rĩ.
Tháng sáu nóng bức, phòng thi, số báo danh của kỳ thi đại học cũng đã được ấn định. Thành Nam cho học sinh nghỉ một ngày để điều chỉnh tâm lý.
Sáng ngày 7/6, tất cả các thí sinh đều có mặt tại điểm thi, bắt đầu một trong những bước ngoặt quan trọng nhất của cuộc đời.
"Trên thế giới này, ngoài tình thân, còn có tình bạn vô cùng quý giá. Tục ngữ có câu: 'Ở nhà có cha mẹ, ra đường có bạn bè'. Người bạn tốt sẽ khiến bạn được lợi cả đời, còn người bạn xấu có thể hủy hoại cả cuộc đời bạn…"
"Đề tài không giới hạn, trừ thơ ca…"
Phùng Nam Thư rất nhanh chóng hoàn thành xong bài thi môn Ngữ văn, nhưng khi nhìn đề bài luận, cặp môi anh đào của cô khẽ mấp máy.
Chiều ngày 10/6, kỳ thi đại học chính thức kết thúc.
Thế vận hội Olympic Bắc Kinh 2008 sắp khai mạc. Trên khắp các con phố đều tràn ngập khẩu hiệu, biểu tượng của sự kiện thể thao lớn nhất hành tinh. Những giai điệu vui tươi của ca khúc "Bài ca của Fuwa", nhạc nền của bộ phim hoạt hình chủ đề Olympic vang lên khắp nơi.
"Con cá bé nhỏ tìm về với biển cả
Bông hoa nhỏ tìm về với nắng xuân…"
Tại Thành Nam, các sĩ tử vừa kết thúc kỳ thi đại học cũng đang reo hò, thậm chí có người còn xé sách vở, như thể muốn giải tỏa hết mọi áp lực, bất mãn trong suốt ba năm qua.
Những cuốn sách giáo khoa vốn dĩ là gông cùm, xiềng xích giam cầm sự tự do, bây giờ phút này đây đã bị xé nát. Cuối cùng bọn họ cũng được tự do.
Chỉ là, đối với Phùng Nam Thư mà nói, sự phấn khích đó không khiến cô lay động, ngược lại, cô càng cảm thấy lạc lõng.
Tiếp theo là chụp ảnh kỷ yếu.
Nhiếp ảnh gia dựng phông nền, điều chỉnh ánh sáng, sau đó nhìn từng lớp học xếp hàng dài như một dây chuyền sản xuất diễu qua ống kính.
"Chúng ta đến quán net chơi đi!"
"Tối nay quẩy bar đi!"
"Mình muốn tìm một công việc lương cao, bạn nào có thì giới thiệu cho mình nhé!"
"Hay là đi hát karaoke đi."
…
Bên cạnh đó, cũng có rất nhiều người nhân cơ hội này để tỏ tình với người mình thầm thương trộm nhớ.
Nhưng màn kịch tính nhất chính là cảnh một chàng trai đứng trước mặt crush đòi lại bức thư tình mà mình đã dũng cảm gửi cho cô ấy.
Phùng Nam Thư đứng từ xa nhìn, cảm thấy những điều này dường như chẳng liên quan đến cô. Cuối cùng, cô bước lên chiếc Bentley màu đen, rời khỏi trường.
"Tiểu thư dự định thi trường đại học nào?"
"Cháu… cháu vẫn chưa biết…"
Phùng Nam Thư khẽ đáp.
Có thể, cô chẳng muốn đi đâu cả.
Suốt ba năm qua, cô đã quen với thành phố này. Bây giờ đột nhiên phải rời xa, cô cảm thấy rất lưu luyến.
Tuy nhiên, vẫn có tin tốt, đó là thư ký Lý sắp về Thượng Hải rồi.
Mẹ kế đã có con riêng, hẳn là bà ta sẽ không còn lợi dụng cô để lấy lòng ba nữa.
Phùng Nam Thư được tự do rồi. Nhưng tự do này có lẽ lại là một sự bỏ rơi tàn nhẫn hơn?
Chú Cung cho xe chạy chậm lại, sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay bà hai có gọi điện thoại đến, bảo hè này cô đến Thượng Hải chơi. Bà ấy nói rất nhớ cô."
"Cháu… cháu không muốn đi."
"Vậy… hay là bà hai đến thăm cô?"
Phùng Nam Thư khẽ lắc đầu, không nói gì thêm, nhưng thái độ đã kiên quyết hơn so với những gì chú Cung dự đoán.
Những tổn thương thời thơ ấu có lẽ cả đời này cũng không thể chữa lành, tinh thần của tiểu thư vốn đã không tốt, nên bà hai cũng không dám ép buộc cô.
Chú Cung suy nghĩ một lúc, quyết định chuyển chủ đề: "Đúng rồi, tiểu thư không phải muốn nuôi chó sao? Hay là ngày mai chúng ta đến cửa hàng thú cưng mua một con?"
"Cháu không nuôi nữa, cháu sợ mình chăm sóc nó không tốt."
"Vậy… hay là chúng ta tìm nơi nào đó để đi chơi, thư giãn một chút."
Phùng Nam Thư nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh mắt hướng về phía thành phố Tế Châu đang ngập tràn trong ánh hoàng hôn, bất chợt cô lên tiếng: "Chú Cung, cháu muốn đến thư viện."
Bác Cung thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ "Chỉ cần tiểu thư còn muốn làm gì đó là tốt rồi", nên ông lập tức đáp: "Vậy ngày mai tôi đưa tiểu thư đến thư viện."
"Cảm tạ."
Thư viện thành phố Tế Châu rất lớn, sách vở ở đây đủ thể loại. Phùng Nam Thư làm thẻ mượn sách, sau đó bắt đầu lạc trôi giữa một biển sách.
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 85 |