Chương 6: Những cảm xúc chớm nở
Sau khi bước qua cánh cửa, Duy và Mai thấy mình đứng trên một ngọn đồi xanh mướt. Trái ngược với không khí ngột ngạt và nguy hiểm trong hầm mộ, nơi này trông yên bình và thơ mộng, nhưng sự tĩnh lặng này lại khiến họ cảm thấy bất an hơn bao giờ hết.
Ánh mặt trời vàng ấm áp chiếu qua những tán cây, khiến bầu không khí nhuốm màu mơ màng. Tiếng chim hót vang vọng đâu đây, và một dòng suối nhỏ chảy róc rách phía xa. Cảnh đẹp này dường như là một món quà bất ngờ, nhưng cả Duy lẫn Mai đều biết rằng mọi thứ trong thế giới song song này đều có lý do của nó.
Cả hai quyết định nghỉ chân trên ngọn đồi để hồi sức sau trận chiến vừa qua. Duy đặt balo xuống, còn Mai ngồi dựa vào một gốc cây cổ thụ, hai tay ôm lấy đầu gối.
“Cô ổn chứ?” Duy hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.
Mai khẽ gật đầu, nhưng không nói gì.
“Cô biết không,” Duy tiếp tục, ngồi xuống cạnh cô. “Cô đã rất dũng cảm trong trận chiến đó. Nếu không có cô, chắc tôi không thể sống sót đến giờ.”
Mai quay sang nhìn Duy, đôi mắt cô ánh lên một chút bối rối. “Tôi chỉ làm những gì cần làm thôi. Chúng ta là một đội mà.”
“Nhưng tôi cảm thấy... cô có điều gì đó rất đặc biệt,” Duy nói, giọng anh nhỏ dần, như thể đang đấu tranh với chính mình để thốt ra những lời đó.
Mai cười nhẹ, nhưng nụ cười của cô không che giấu được sự xúc động. “Đừng tâng bốc tôi quá. Tôi chỉ là một cô gái bình thường cố gắng sống sót trong thế giới điên rồ này.”
Duy chợt cởi áo khoác của mình và đưa cho Mai. “Cô lạnh không? Trời bắt đầu se lạnh rồi đấy.”
Mai nhìn anh, hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng nhận lấy áo khoác. “Cảm ơn,” cô nói, giọng khẽ.
Không gian trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió thổi qua những ngọn cỏ. Duy nhìn lên bầu trời xanh thẳm, trong lòng tràn ngập những cảm xúc khó gọi tên. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng trong hoàn cảnh này, anh lại cảm thấy một sự kết nối mạnh mẽ như vậy với Mai.
Mai cũng không giấu được những suy nghĩ trong lòng. Cô lén liếc nhìn Duy, nhận ra sự kiên định và dịu dàng trong ánh mắt anh. Dù anh có vẻ mạnh mẽ, nhưng cô biết rằng bên trong, anh cũng có những nỗi lo và sợ hãi như cô.
“Duy này,” Mai lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
“Gì vậy?”
“Anh có bao giờ nghĩ... nếu chúng ta không tìm được cánh cổng quay về, điều gì sẽ xảy ra không?”
Duy im lặng một lúc, rồi đáp, “Tôi không dám nghĩ tới điều đó. Nhưng tôi biết một điều...”
“Điều gì?”
“Dù chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không để cô một mình.”
Lời nói của Duy khiến Mai khẽ đỏ mặt. Cô cúi đầu, giấu đi sự bối rối của mình.
Khi cả hai còn đang chìm trong suy nghĩ, một âm thanh lạ vang lên từ xa. Đó là tiếng trống trầm hùng, vọng lại từ một khu rừng rậm phía dưới chân đồi.
“Có vẻ chúng ta lại phải đối mặt với một thử thách nữa,” Duy nói, đứng dậy, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
Mai cũng đứng dậy, trả lại áo khoác cho anh. “Đi thôi. Chúng ta không thể dừng lại quá lâu.”
Cả hai bắt đầu tiến về phía khu rừng, nơi âm thanh bí ẩn kia phát ra. Nhưng trong lòng họ, một điều gì đó đã thay đổi. Những cảm xúc chớm nở giữa họ không còn chỉ là sự hợp tác để sinh tồn, mà là một sự kết nối sâu sắc hơn, một tia hy vọng trong thế giới đầy rẫy hiểm nguy này.
Khi vào đến khu rừng, họ nhận ra mọi thứ không hề yên bình như vẻ ngoài. Không khí ở đây đặc quánh, và những tán cây cao chót vót che kín cả bầu trời, khiến mọi thứ trở nên tối tăm.
“Cẩn thận. Tôi có cảm giác nơi này không bình thường,” Duy nói, tay giữ chặt thanh kiếm anh nhặt được từ trận chiến trước đó.
Mai gật đầu, mắt cảnh giác nhìn xung quanh.
Càng tiến sâu vào rừng, tiếng trống càng lớn hơn, như thể đang dẫn dắt họ đến một nơi nào đó. Cả hai không biết rằng, khu rừng này không chỉ đơn thuần là một phần của thử thách, mà còn chứa đựng những bí mật kinh hoàng, có thể thay đổi mọi thứ họ nghĩ về thế giới song song này.
Đăng bởi | yy32809637 |
Thời gian |