Ông nội ơi, con đi theo nhầm người rồi hả?
"Sư phụ ở...ở cái chỗ nát như vầy á?"
Mắt Trình Độ chứng kiến cả cái Tiên Duyên Phong là một nông trại thu nhỏ với luống hoa đủ màu, nghệ tươi tốt um tùm, giàn bầu bí trĩu quả, cạnh đó còn có mấy cây ăn trái xum xuê lá, đằng sau nữa lại còn có nguyên một cái ao cá nho nhỏ. Cảnh tượng yên bình chả khác gì về quê.
Huyền Thiên tông đã nghèo kiết xác đến độ sư phụ phải tự cung tự cấp rau cỏ hoa quả rồi cơ á?
Má ơi! Tui lạy hồn. Theo lộn người rồi hả giời?! Tiền đồ, sự nghiệp, vinh quang của ta nó nằm ở xó xỉnh nào trong cái chốn hoang vu này rồi?!
Không! Phải bình tĩnh! Đừng có để bị cái vẻ ngoài nông dân chất phác của ổng lừa. Trình Độ quyết định vận nội công tự trấn an bản thân.
Sư phụ phong độ ngời ngời, trẻ măng mà đã Kiếm Thánh, không đời nào tầm thường được. Nhất định là cao nhân ẩn dật giữa chợ đời, thâm tàng bất lộ mà thôi. Hay là ổng giờ đạt cảnh giới cao rồi nên bỏ hết phồn hoa đô thị về quê an dưỡng tuổi già nhỉ? Chắc zậy á, sư phụ chơi trò "dân dã trốn" đấy thôi.
Nghĩ thế, Trình Độ tự trấn an bản thân thêm một chút can đảm, ngẩng cao đầu bước lên, ra vẻ mình không có sợ hãi, nghi ngờ.
"Độ à, sau này mày cứ ở đây mà ăn ngủ nghỉ, cần gì thì đi kiếm mấy đứa hậu cần mà đòi, à nhớ đi đăng ký lãnh đồng phục tông môn đấy nhá."
Trình Độ suýt nữa tuôn ra câu "sư phụ, đồ nhi bắt đầu tu luyện như nào?". Nhưng may mà kiềm chế được. Chưa gì đã hỏi han thể hiện là háo sắc. Phải kín đáo. Phải thủng thẳng mà ngấm.
"Dạ sư phụ."
Lý Tiên Duyên khẽ gật đầu, ung dung nhấc cái kéo vàng chóe mà hệ thống mới tặng lên tỉa tỉa mấy bông hoa.
Vèo!
Bỗng từ không trung, một bóng người xuất hiện, xé rách cả không gian. Huyền Cơ Tử xuất hiện với một phong cách bad boy chính hiệu, đẹp trai hết phần thiên hạ. Trình Độ suýt té đái, đời nó chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng "thần tiên hạ phàm" chân thực và bá đạo như zầy.
Lý Tiên Duyên mặt không đổi sắc, bình thản buông cây kéo vàng xuống, cung kính hành lễ.
"Sư phụ!"
"Độ à, đây là sư tổ của con đấy. Ra mắt sư tổ đê."
"Thái... thái... thái sư phụ! Trình Độ đồ tôn xin ra mắt Thái sư phụ ạ!" Trình Độ chưa hoàn hồn sau cú "xé toạc không gian" kia, bỗng dưng lại xuất hiện một ông già nữa thì tâm hồn non nớt như hoa hướng dương mới nụ làm sao chịu nổi. Mồm lắp bắp, hai chân run lập cập. Chả ra dáng thiên tài tí nào.
Nhìn Trình Độ mà Huyền Cơ Tử càng tức anh ách. Chắc chắn cái thằng Trương Toàn Đản đó lại đi mách lẻo, nên giờ mới bị triệu hồi bất thình lình. Lần này làm gì để thoát khỏi kiếp nạn này đây?! Cái tên đệ tử trời đánh Lý Tiên Duyên kia.
"Được rồi đứng dậy đi."
Huyền Cơ Tử liếc ngang dọc đánh giá Trình Độ. Trông nó chả có khí chất tu tiên gì cả, cứ thấy nhà quê chất phác sao á.
So với Trương Toàn Đản dù có ngu si, ít nhất cử chỉ nó toát lên cái khí chất hơn người. Thằng này...thở dài. Cạn lời với cái tên Lý Tiên Duyên.
"Ngươi là Trình Độ hả? Ta nhắc lại lần nữa, đã bái Thập Tam làm sư phụ thì phải cố gắng tu luyện cho tốt. Đừng có làm nhục mặt sư phụ ngươi. Hiểu chưa?"
Huyền Cơ Tử nói xong lại lườm Lý Tiên Duyên một cái nữa. Cái tên cứng đầu, bảo thủ!
"Tất cả những lời tốt đẹp, toàn xạo đấy, đừng có hòng lừa gạt ta. Nếu sang năm, đồ đệ vô dụng này của ngươi không vượt qua được khảo hạch thì ta tống cổ nó khỏi tông môn ngay. Lúc đó đừng trách ta ác."
Lý Tiên Duyên ôn tồn trả lời: "Sư phụ yên tâm. Con tin tưởng ở Độ."
Nói cứ như đúng rồi ấy. Thời gian có một năm thôi. Nhanh lắm. Sợ quá cơ!
"Sư phụ..." Trình Độ cắn chặt răng, ánh mắt bỗng dưng chan chứa niềm cảm kích với người "cha" mới của mình.
Đúng là ta đã lầm tưởng rồi. Nhất định là sư tổ vốn định an bài một thiên tài làm đệ tử thân truyền cho sư phụ. Nhưng người lại thấy con là kẻ phàm phu tục tử, không có linh căn thiên phú, nên động lòng thương xén thương mà thu nhận con. Ngài đã phải chịu bao nhiêu áp lực, chỉ trích từ phía sư tổ vì một đứa vô dụng như con!
Sư phụ, con nhất định sẽ không làm người thất vọng. Con sẽ chứng minh cho sư tổ, cho cả thế gian này thấy: Cụt ngủn cùi mía nhưng cũng có đường! Muỗi đốt inox! Khinh thường quá rồi đấy nhá! Sư phụ cứ chờ coi, con cá mặn này cũng có ngày vùng lên lật tẩy.
Huyền Cơ Tử sao có thể không đoán ra cái đầu óc đơn giản của thằng nhóc kia đang suy diễn cái gì. Ổng lườm nguýt rồi chán nản bỏ đi ngắm nghía mấy cái bông hoa Lý Tiên Duyên vừa tỉa.
"Ồ, cây kéo này cũng thú vị phết đấy nhỉ."
Huyền Cơ Tử bị cây kéo màu vàng kim lấp lánh của Lý Tiên Duyên thu hút. Trên kéo có chạm khắc hình hai con rồng vàng quấn quýt trông cực kỳ oai phong lẫm l liệt, hơn nữa toát lên một luồng linh khí huyền bí. Khiến ổng thấy sợ hãi trong chốc lát.
"Thanh Huyền Thiên Kiếm của ta tuy đã hấp thụ được thiên lôi, đạt đến cảnh giới Ngụy Tiên Khí rồi mà cũng chưa từng cảm nhận được uy lực ghê gớm đến như vậy."
"Chẳng...chẳng lẽ...?" Huyền Cơ Tử kinh hãi quay sang nhìn Lý Tiên Duyên với đôi mắt trân trối.
"Cây...cây kéo...Kim Giao Tiễn?! Chẳng lẽ đây chính là nó?!"
Lý Tiên Duyên hơi ngớ ra, giả ngu cái nhẹ:
"Gì mà tiễn với chả tiến, cây kéo cà tàng, rách nát thôi. Nếu sư phụ thích thì con biếu sư phụ chơi."
Thánh. Diễn xuất level max! Thế nhưng Huyền Cơ Tử không nghĩ Lý Tiên Duyên không biết lai lịch cây kéo này, càng thêm tò mò.
Huyền Cơ Tử cười gượng, vội xua tay.
"Ha ha. Thập Tam à, được sở hữu Tiên Khí là phúc duyên to lớn. Ta làm sao có thể tham lam như thế được."
Làm éo gì Huyền Cơ Tử dùng được. Một Thánh Nhân nho nhỏ dám mơ tưởng đến việc sử dụng Tiên Khí à! Chưởng không nổi mà đòi múa may. Tự sát à?!
Ông già lấy Thánh lực ra cố cầm cái kéo lên xem, chỉ cầm được cán kéo chứ không mở lưỡi kéo ra được. Vểnh ngược như cái cuốc, đành bó tay. Thánh nhân bị cái kéo cà tàng phèn phèn đè bẹp. Tiên Khí cà tàng này nó chảnh chó. Cayyyyyyyy!
"Haizz...dùng không được!" Huyền Cơ Tử cười xòa cho qua chuyện.
Lý Tiên Duyên nhướng mày nhìn sư phụ một cái vẻ đắc ý.
"Dùng được sao á?" Lý Tiên Duyên cầm ngay cây kéo, xoẹt xoẹt cắt tỉa cây cảnh vô cùng mượt mà.
Cứng họng chưa? Cay chưa ông nội? Tiên Khí mà lị. Ai cũng dùng được à? đồ nhà quê!
Huyền Cơ Tử vã mồ hôi hột. Lúc nãy Lý Tiên Duyên vừa mở kéo ra là lão thấy ngay một luồng khí màu vàng như rồng bay ra. Lão nghe rõ cả tiếng long ngâm hùng dũng uy nghi chấn động cả đất trời. Quả thật, lời đồn không sai! Giao hồn bên trong sắp hóa rồng rồi!
Kim Giao hóa Long thì Kim Giao Tiễn thành Long Hồn, đâu chỉ đơn giản là Tiên Khí nữa! Mà là Tiên Bảo chính hiệu!
Hàng hiệu đấy nhé! Mấy con Đại Đế cũng chảy nước miếng khi thấy cây kéo này.
Lý Tiên Duyên dám chắc Thiên Huyền Đại Lục có cảnh giới tu vi theo thứ tự: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Động Hư, Độ Kiếp, Thánh Nhân, Đại Thánh và Đại Đế.
Pháp bảo chia theo cấp: Pháp khí, Linh Khí, Linh Bảo, Huyền Khí, Huyền Bảo, Tiên Khí và Tiên Bảo.
Vậy nên nói Kim Giao Tiễn chính là cây kéo thời trang hot nhất trên thị trường, các chị em tu tiên ai cũng khao khát có được! Vạn vật đều chào thua! Thậm chí mấy thằng Đại Đế quyền lực ngập trời cũng phải cúi đầu xin một phát.
Mà Lý Tiên Duyên, một thằng Thánh nhân cà tàng, sao có thể mở cái kéo thời trang đó một cách nhẹ nhàng vậy? Không thể tin được! Má ơi! Lỗi hệ thống chà bá lửa à?
"Con...con mẹ nó...!!"
Huyền Cơ Tử trợn tròng mắt lên. Ôi con kiến, sao mà mày ghê gớm vậy huhuhu!! Lão tu mấy kiếp người mới được lên thánh nhân, giờ phải chắp tay bái phục thằng nhỏ tu mấy năm chả ra gì mà đã phô trương của nợ ngon. Cái nợ gì không biết mà thấy rực rỡ hết phần người ta rồi đấy!! Hối hận.
Đăng bởi | Thang1119 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 7 |