Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nho Kinh cái quần què gì? Tuyên ngôn bựa nhân xuất thế!

Phiên bản Dịch · 1990 chữ

Học Cung Tiên Hiền Điện, căng đét như dây đàn.

Trương Toàn Đản vừa mới buôn dưa lê bán dưa hấu với Bao Thư Đồng xong, quyển "Nho Kinh" vẫn nằm chình ình trên bàn như cục gạch. Cái bàn thì không hề hấn gì, mà Bao Thư Đồng thì có xách lên nổi đâu.

Bao lão đại chắp tay, mắt nhìn mấy pho tượng tiên hiền. Tượng nào tượng nấy râu ria lồm xồm như ông già Noel. Duy chỉ có một pho, mày ngài mắt sáng, dáng chuẩn men, body sáu múi tỏa ra chính khí ngời ngời – đấy chính là pho tượng Lý Tiên Duyên, tay cầm cây viết xịn xò, mắt nhìn về phía trước đầy khí thế như chuẩn bị đi đánh lộn.

Đằng sau Bao Thư Đồng là một đám Nho Đạo Thánh Nhân đông nghẹt, từ Thánh Nhân, Đại Thánh đến Chí Thánh đủ cả. Dù level cao ngất ngưởng, gặp mấy ông tổ này cũng phải cúi đầu chào như học sinh tiểu học, bởi vì đây toàn là "thầy của thiên hạ" cả đấy! Bọn văn nhân nho sĩ gặp nhau, toàn ôm quyền chào hỏi tỏ vẻ kính trọng, cứ như sắp sửa tỉ thí võ lâm. Đấy, lễ nghĩa là như thế đấy!

"Hôm nay...", Bao Thư Đồng hắng giọng, "Nho Đạo chúng ta sắp sửa bước vào kỷ nguyên hoàng kim lẫy lừng chưa từng có. Ngay vừa nãy, Trương tông chủ Huyền Thiên Tiên Tông đã đem tuyệt phẩm của Lý Chí Tôn đến đây. Đấy chính là "Nho Kinh" – tác phẩm đã được đích thân Chí Tôn đặt tên!"

Đám Đại Thánh bên dưới ngỏng cổ lên như hươu cao cổ, mắt sáng quắc lên mong chiêm ngưỡng tác phẩm để đời.

"Há há...", Bao Thư Đồng cười hề hề, "Đừng có mơ, ta mở không ra! Vì thế mới cho các ngươi đi tắm rửa chay tịnh 3 ngày 3 đêm đó!"

Lão Lý nhíu mày: "Lão Bao, chẳng lẽ..."

Lão Tô mặt cắt không còn giọt máu: "Không thể nào! Chẳng lẽ chuyện đó lại xảy ra sao?"

Đám Chí Thánh phía sau cũng rú lên kinh hãi. Mấy ông Thánh Nhân tuy không hiểu gì, nhưng cũng giả vờ mặt ngơ ngác, chứ không thì quê độ cmnr.

Bao Thư Đồng cười khẩy, gật đầu cái rụp.

"Cái đ** gì!!!"

"Thật sao???"

"Nho Đạo chúng ta… Sắp giàu to rồi!!!!"

"Bị đè đầu cưỡi cổ mấy trăm ngàn năm, Nho Đạo cuối cùng cũng ngóc đầu lên được!!!"

"Mọi người bình tĩnh, thành kính một chút!" Đám Chí Thánh quát đám đệ tử cho nghiêm túc, vì đây là chuyện hệ trọng liên quan đến cả vận mệnh của Nho Đạo, đùa không vui đâu. Chỉ cần mở được cuốn sách này ra, cho dù Nho Đạo có bị diệt ngay lập tức, thì nó vẫn được truyền lại đời sau. Đến một ngày nào đó, người thừa kế xuất hiện, Nho Đạo sẽ lại trỗi dậy thôi!

Đám đệ tử nghe vậy liền ngay ngắn chỉnh đốn đội hình, đứng nghiêm như sắp đi duyệt binh.

Bao Thư Đồng hài lòng gật gù. Ngẩng mặt nhìn mặt trời, thấy thời cơ đã chín muồi.

“Được rồi!"

"Thưa các vị!"

"Nho Đạo chúng ta, từ thời Khổng Chí Tôn sáng lập đến nay, đã khai sáng văn minh cho muôn dân. Tuy là đám thư sinh yếu đuối, nhưng vì bá tánh chúng ta quyết không lùi bước.”

“Bao nhiêu năm qua, lớp lớp người đi trước ngã xuống, biết bao nhiêu tiên hiền đã hy sinh trên con đường chống Yêu tộc và giáo hóa muôn dân. Họ thật vĩ đại!”

"Giờ đây, Lý Chí Tôn xuất thế! Sao Văn Khúc cũng lấp lánh toả sáng! Chí Tôn đại bút viết nên kỳ tích! Nho Đạo chắc chắn sẽ hồi sinh!"

Bao Thư Đồng quỳ rạp xuống. Tất cả mọi người phía sau cũng đồng loạt chắp tay hành lễ.

"Cúi đầu! Bái tổ sư Khổng Chí Tôn của Nho Đạo!"

"Bái!" Một giọng nói vang lên.

"Rầm!" Cả đám cùng quỳ lạy.

"Bái lần hai! Kính bái các bậc tiên hiền vì dân vì nước, hy sinh quên mình!"

"Bái!"

"Rầm!"

"Bái lần ba! Kính bái các bậc tiên hiền đã không ngừng phấn đấu chấn hưng Nho Đạo trong thời kỳ suy tàn!"

"Bái!"

"Rầm!"

"Lễ xong!"

Bao Thư Đồng vẫn giữ tư thế chắp tay, xoay người lại đối diện với tượng Lý Tiên Duyên. Đám học sinh cũng làm theo.

"Nay, Nho Đạo suy yếu, yêu ma hoành hành khắp nơi!"

"Trong lúc sinh tử tồn vong, Lý Chí Tôn xuất hiện, áp đảo cả giới tu tiên, giải cứu chúng thánh. Thành lập trường học, phổ cập giáo dục 9 năm. Đánh thức sao Văn Khúc toả sáng rực rỡ!"

"Hơn nữa, Chí Tôn còn giảng hoà mâu thuẫn giữa Nho Đạo và giới tu tiên, giúp Nho Đạo có chỗ đứng vững chắc.”

"Nay, Lý Chí Tôn lại viết nên “Nho Kinh”, một tuyệt tác lưu truyền hậu thế, trở thành thánh thư của Nho gia!”

"Bao Thư Đồng ta, thân là Tế tửu của Học Cung, xin được phổ biến “Nho Kinh” của Chí Tôn cho toàn thiên hạ.”

"Nay, Bao Thư Đồng khẩn cầu Lý Chí Tôn mở ra thánh thư này, giáo hóa chúng sinh!” Nói rồi Bao Thư Đồng sụp lạy, hai tay chắp trên đầu thành kính vô cùng. Những Thánh Nhân phía sau cũng làm theo. Cả điện đường im phăng phắc.

"Cộc cộc cộc…”

Các pho tượng tiên hiền bắt đầu rung lên bần bật, như thể cảm động trước lời khẩn cầu của Bao Thư Đồng. Mọi người không dám ngẩng đầu lên nhìn, sợ phá vỡ khoảnh khắc kỳ diệu này.

“ẦM!” Sao Văn Khúc trên trời bỗng toả sáng chói lọi, lấn át cả ánh mặt trời, soi sáng khắp Thiên Huyền Đại Lục.

Lúc này, tất cả những người đọc sách đều cảm thấy có sự thay đổi kỳ diệu trong cơ thể. Thiên địa hạo nhiên khí trong người bắt đầu sôi trào.

“Phá! Ta đột phá rồi!”

“Đại Thánh! Ta đã bước vào cảnh giới Đại Thánh! Đa tạ Lý Chí Tôn!”

“Thánh Nhân! Ta đã phá bỏ được tư tưởng hạn hẹp của mình! Mọi thứ trở nên thông suốt! Đa tạ Lý Chí Tôn.”

“Chỉ còn một bước nữa! Chỉ cần bước qua cánh cửa này ta sẽ thành Chí Thánh!”

Khắp Thiên Huyền Đại Lục, đám văn nhân thi nhau đột phá như lên đồng, khiến đám tu tiên giả đứng ngoài nhìn mà thèm nhỏ dãi. Quả nhiên là Chí Tôn của Nho Đạo a!

"Đúng là, địa vị của bọn tu tiên chúng ta bây giờ có vẻ thấp hơn lũ Nho Đạo kia rồi.”

"Mơ đi, Chí Tôn cũng là Chí Tôn của chúng ta!”

"Haha, cứ cho là vậy đi!”

"Cái gì mà cứ cho là vậy? Đan dược Chí Tôn cho người mang đến, mày có ăn không?"

"Chưa...à mà có."

"Ăn nhanh lên, sư đệ ta tối qua ăn xong, đột phá ầm ầm, sáng nay tỉnh dậy đã là lục địa thần tiên bán phần rồi đấy!"

“Cái ** gì!!! Thật hay đùa vậy?"

“Lừa mày làm gì?"

...

Quay trở lại Tiên Hiền điện.

Một chùm ánh sáng từ sao Văn Khúc chiếu thẳng vào “Nho Kinh". Quyển sách bình thường bỗng nhiên rung lên, từ từ bay lên không trung. Hai chữ “Nho Kinh” phát sáng rực rỡ, tách ra khỏi bìa sách và bay lượn.

"Thành công!"

Bao Thư Đồng mừng đến phát khóc. Nho Đạo bao nhiêu năm chịu khổ, giờ đây cuối cùng cũng sắp hưng thịnh trở lại. Mặc dù 7 ngày sau sẽ phải quyết chiến với lũ yêu ma, nhưng dù có chết cũng đáng! Được chứng kiến ngày này, Bao Thư Đồng cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

“Ta, Lý Tiên Duyên, Nho Đạo Chí Tôn!"

"Từ nhỏ đã đọc tứ thư ngũ kinh, kính trọng các bậc tiên hiền của Nhân tộc."

"Nay, Nho Đạo suy yếu, yêu ma lộng hành.”

"Ta là Nho Đạo Chí Tôn, xin đứng mũi chịu sào, giúp nhân tộc vượt qua cơn nguy nan này.”

"Nho Đạo chính là vũ khí lợi hại nhất để đánh bại yêu ma."

"Nhờ tài hoa của sao Văn Khúc, ta đã viết nên “Nho Kinh”!"

"Mong các bằng hữu Nho Đạo nhanh chóng lĩnh hội.”

"Bảy ngày nữa, Tiên Ma sẽ giáng xuống, Thiên Huyền Đại Lục sẽ lâm vào cảnh ngạ quỷ."

"Hy vọng đồng đạo Nho Đạo hãy gạt bỏ mọi hiềm khích, cùng giới tu tiên chung tay chống lại sự xâm lăng của Tiên Ma."

"Hãy chấm dứt cuộc chiến đã kéo dài hàng chục vạn năm này, đem lại thái bình thịnh vượng cho Thiên Huyền Đại Lục!”

Giọng nói của Lý Tiên Duyên vang vọng khắp nơi. Bất kể là người của Nho Đạo hay tu tiên giả, tất cả đều quỳ rạp xuống đất. Ai cũng biết ngày đen tối sắp đến, nhưng không ai tỏ ra sợ hãi, ngược lại, trong mắt họ tràn đầy chiến ý. Đây là cuộc chiến chính nghĩa, họ là những người bị xâm lược. Cho dù trước kia có phải người của Thiên Huyền Đại Lục hay không, lúc này tất cả đều đứng lên, giương vũ khí, đoàn kết lại chống giặc ngoại xâm.

"Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm!”

" Tiên Ma tham lam vô độ, muốn cướp đoạt khí vận của Thiên Huyền, coi chúng sinh như cỏ rác.”

"Tuy sức mạnh chúng ta nhỏ bé, nhưng phải đồng lòng đồng dạ, kiến cắn chết voi."

“Hỡi các đồng bào nhân tộc! Dù là sâu kiến, cũng phải có chí lớn lao. Lập thân cho trời đất, lập mệnh cho muôn dân, kế thừa chí học của thánh hiền, mở ra thái bình cho muôn đời. "

“Hỡi các bằng hữu!"

"Lý Tiên Duyên ta sẽ là người đi đầu, chống lại sự xâm lăng của Tiên Ma!"

“Hỡi các bằng hữu!”

“Hãy cầm vũ khí lên, chiến đấu cùng ta!”

“Hỡi các bằng hữu!”

"Hãy hét lớn với lũ xâm lược: Đ**M tụi bây!!!"

Khắp Thiên Huyền Đại Lục, nhiệt huyết sôi trào. Tu tiên giả ai nấy đều hừng hực khí thế, mong muốn được ra trận ngay lập tức. Nho sĩ cũng trào nước mắt. “Vì dân lập mệnh” chính là mục tiêu cao cả nhất của họ! Ngay cả những thường dân tay trói gà không chặt cũng vung cuốc vung xẻng, gào thét ầm ĩ. Cứ như thể dù không biết tu luyện, những nông cụ trong tay họ cũng sắc bén vô cùng, có thể giết chết kẻ thù. Dù yếu đuối, họ cũng không hèn nhát đứng nhìn kẻ thù phá hoại nhà cửa, giết hại người thân, bạn bè.

Cả Thiên Huyền Đại Lục rung chuyển dữ dội. Sấm chớp nổi lên, mây đen kéo đến, như thể cả Thiên Đạo cũng bị lây nhiễm bởi chiến ý ngút trời, muốn ra tay giúp đỡ. Nhưng đáng tiếc, Thiên Đạo vô tình, chúng sinh chỉ là hạt bụi nhỏ nhoi.

"Đây là Nho Kinh ư?"

Bao Thư Đồng ngơ ngác.

“Hình như giống tuyên ngôn xuất quân hơn.”

"Nguyên lai, Chí Tôn muốn khuyên những người đọc sách như chúng ta, hãy là một phần của Thiên Huyền Đại Lục, hy sinh tất cả để bảo vệ quê hương, chiến đấu đến cùng với lũ xâm lược."

Bao Thư Đồng chợt hiểu ra.

Ông nhắm mắt lại. Phía sau, các Nho Đạo Thánh Nhân cũng lần lượt nhắm mắt. Gần như cùng lúc đó, tất cả văn nhân Nho sĩ trên khắp Thiên Huyền Đại Lục đều nhắm mắt lại...

Bạn đang đọc Đừng Giả Vờ, Ngươi Chính Là Kiếm Đạo Chí Tôn! (Bản dịch) của Thị Phi Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thang1119
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.