Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồn Về L*n mẹ nó Lý

Phiên bản Dịch · 1521 chữ

Lý Tiên Duyên nhìn lũ đệ tử mặt đần thối đang trầm tư, không khỏi lại cười khẩy. Đúng là một đám ngu si tứ chi phát triển!

Cái loại câu hỏi như c** này, y hệt mấy câu hỏi về linh hồn chó má mà bọn sính văn hay lải nhải.

"Tao là ai?"

"Tao từ cái l*n nào chui ra?"

"Tao sắp tới cái hố nào?"

Đéo có đáp án nào đúng cả, nhưng tất cả đều là đáp án, đúng là cái vòng lặp vãi l**.

Thấy Lý Tiên Duyên cười đểu, đám đệ tử lại bắt đầu cắn móng tay nghĩ về câu hỏi đầu tiên. Tiểu sư thúc cười, trong đầu thầm nghĩ "Đúng là một lũ ngu".

Đại Chùy Chết B*!

Câu này nghe thì nguy hiểm, ngẫm lại thấy nhảm l*n, chắc lại là câu hỏi linh hồn mẹ gì đó. Cứ hiểu được thì sẽ đột phá cảnh giới. Nghe cứ như bịp bợm.

"Ê lũ đệ tử, mấy cái câu hỏi vớ vẩn này nghĩ làm cl gì, chỉ tổ hại não. Làm mấy việc đời thường rồi ngộ ra chân lý là được rồi."

"Thế giờ tao hỏi chúng mày câu này."

"Vì clg chúng mày phải tu luyện?"

"Thằng kia, mày trả lời."

Lý Tiên Duyên chỉ vào thằng ranh lúc nãy.

Thằng nhỏ mặt đần thối ra.

"Tiểu sư thúc, làng con bị lũ yêu tinh chó má nó diệt, con tu luyện để trả thù."

Nói xong, thằng bé hồi hộp chờ Lý Tiên Duyên phản hồi như con sen chờ cơm.

Lý Tiên Duyên gật đầu.

"Chuẩn cmnr, người với yêu vốn như chó với mèo, chúng nó coi người như đồ ăn, đi đến đâu là xác chết ngập đến đấy."

"Mấy thằng cha ông bà tổ tiên thời thượng cổ, sống dai như đỉa đói được mấy chục vạn năm, cuối cùng cũng mày mò ra được cái công pháp tu luyện chó má này, loài người mới có cái để mà đọ với yêu quái."

"Dạo này lũ yêu quái lại manh động rồi, cái Thanh Phong trấn mấy vạn người, một đêm bị xẻo sạch. Clgt!"

"Mấy lão tổ Huyền Thiên Thánh Tông này, đời này qua đời khác, cũng đéo sợ c* gì cả, dốc hết sức để đập lũ yêu."

"Tao đéo quan tâm chúng mày vào cái Thánh Tông rách nát này với mục đích clgt?"

"Tao cũng đếch thèm quan tâm chúng mày tu luyện vì trò c** nào?"

"Nhưng mà chúng mày vào Huyền Thiên Thánh Tông rồi, thì phải nghe lời tao."

"Đập chết mẹ lũ yêu quái, không c·hết không thôi!"

Cả đám đệ tử ngơ ngác như bò đội nón. Tự sờ ngực, hỏi lại bản thân có bao giờ nghĩ đến việc này không? Clm, chưa từng!

Đa phần mục đích chúng nó tu luyện là để làm bố thiên hạ.

Cậy có tu vi, được người ta nịnh hót.

Thêm mấy đứa não ngắn khác ghen tị.

Đúng là vãi cả lòng hư vinh.

Hôm nay nghe tiểu sư thúc nói.

Cả đám bối rối vl.

Đám ranh hổ thẹn cúi gằm mặt.

Nói về tu vi, ai đọ lại tiểu sư thúc?

Thấy ổng ngông nghênh bao giờ chưa? Chưa!

Ông ấy mạnh như vậy, còn lo cho loài người, tận tâm dạy dỗ.

Vãi cả đúng.

Chúng mày đúng là sống chó! Loài người hy sinh biết bao nhiêu người, mới đổi lại được cuộc sống yên bình như bây giờ.

Thế mà lại chỉ biết hưởng thụ, đéo chịu lo xa, suốt ngày nghĩ làm sao cho nổi bật? Đúng là vãi l**.

Tao đúng là đồ bỏ đi! C**!

Cả lũ đệ tử bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Chúng ngẩng đầu lên nhìn Lý Tiên Duyên.

Ánh mắt sáng quắc như đèn pha, nhiệt huyết sục sôi!

"Vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì thánh hiền kế thừa tuyệt học, vì vạn thế mở ra thái bình."

Cả đám đọc mấy câu sáo rỗng của mấy ông thánh hiền ngày xưa, tự động viên nhau tiến lên. Lý Tiên Duyên hài lòng gật đầu.

Trên không trung.

Dực Hổ Yêu Đế quan sát lũ người ở sân tập bị Lý Tiên Duyên kích động mấy câu.

"Chắc đây là Văn Thánh."

"Giỏi vl!"

"Chính khí ngập trời, câu nào câu nấy đều thấm vl!"

"Cần phải giết hắn!"

Dực Hổ Yêu Đế nín thở chờ thời cơ.

Chuẩn bị đớp phát chết luôn.

Hắn ẩn mình kỹ đến mức đến cả Đại Đế cũng đéo tìm thấy hắn.

Chỉ cần đúng thời điểm, thở phát là thằng cha kia die.

Xong chuồn thẳng về Yêu giới, Đại Đế cũng cắn đéo được.

Tiếc là hôm nay con mẹ nó dòng máu Long tộc biến đâu mất.

Không thì được một công đôi việc, vl.

Nghe đám đệ tử hăng máu hô hào.

Lý Tiên Duyên mừng húm.

Nhớ kiếp trước.

Cái bọn sống an nhàn sung sướng này, nhiều đứa quên hết nhục nhã, quên hết thù hận.

Thậm chí còn tôn sùng mấy thứ của người khác như của mình.

Liếm láp kẻ thù sướng cái l*n gì.

Đúng là lũ chó!

"Bọn mày còn non lắm, chưa đủ lông đủ cánh, cày cuốc thêm đi!"

"Mấy câu hỏi tao vừa ném, về nhà mà ngẫm nghĩ cho kỹ. Còn hơn là ngồi ngáp ruồi ở đây. Có ích đấy!"

"Cuối cùng, tặng chúng mày bài thơ này. Coi như là quà khuyến khích tinh thần."

Vừa dứt lời, trên tay Lý Tiên Duyên xuất hiện cây bút lông. Quay người, vung bút lên bức tường đá phía sau.

"Tới rồi tới rồi!"

"Nghe đồn tiểu sư thúc là Văn Thánh, đéo biết hôm nay có clg hay ho?"

"Chuẩn rồi đấy, bài Thiên Hành Kiện treo ở cổng chính Huyền Thiên Thánh Tông chính là do tiểu sư thúc sáng tác đó."

"Chờ xem, kiểu gì cũng có thơ hay truyền đời!"

"..."

Tất cả đệ tử đều tập trung cao độ.

Theo dõi từng cử chỉ của Lý Tiên Duyên, sợ bỏ sót chi tiết nào.

Trên không, Dực Hổ Yêu Đế cũng đéo hiểu chuyện clgt.

Lại quên cả ra tay.

Đúng là tò mò hại chết mèo!

Lý Tiên Duyên cầm bút lông, nhắm mắt lại.

Trạng thái Văn Thánh đây rồi!

Trên trời, một cột sáng chính khí rực rỡ chiếu xuống người Lý Tiên Duyên.

Dực Hổ Yêu Đế mới sực tỉnh.

"Thật là Văn Thánh! Cái chính khí chết tiệt!"

Văn Thánh tu vi thường không cao lắm.

Nên hồi chiến tranh Nhân Yêu.

Các Đại Đế ưu tiên bảo vệ Văn Thánh.

Còn Yêu tộc coi Văn Thánh như cái gai trong mắt.

Cứ nhằm Văn Thánh mà bịt mồm trước.

Nhưng clm, điều không ngờ là.

Văn Thánh lại dẫn động được chính khí hộ thể.

Khiến yêu quái đéo dám lại gần.

Lý Tiên Duyên mở mắt, viết mấy chữ to tướng lên tường.

" Giương cung bạt kiếm sợ clg,

Thiên Huyền chưa sợ lũ chó hoang.

Quyết chí diệt yêu vì nước nhà,

Chặt đầu yêu hoàng dưới ngựa ta."

Lý Tiên Duyên buông bút, ung dung đứng đó.

Hơn ngàn đệ tử bắt đầu ngâm nga bài thơ.

Lúc này, trên trời một chùm sáng vàng xuyên qua mây đen, phủ xuống người Lý Tiên Duyên.

Khắp Thiên Huyền đại lục vang lên.

"Giương cung bạt kiếm sợ c** gì..."

Giọng nói trầm hùng, vọng đến biên giới giữa Người và Yêu.

Nơi đây từng là chiến trường đẫm máu của hai tộc.

Hồn thiêng các bậc tiền nhân không biết bao nhiêu mà kể.

Lúc này.

Từng bóng người hư ảo hiện lên từ dưới đất.

Nhìn về phía Huyền Thiên Thánh Tông.

Miệng lẩm bẩm nhưng không thành tiếng.

Ai cũng biết.

Những bóng ma này đang đọc theo bài thơ.

Họ là anh hùng đã ngã xuống vì chính nghĩa.

Dù nằm xuống nơi sa trường,

Dù thịt nát xương tan,

Họ không bao giờ chùn bước.

Xông pha lửa đạn, quyết tử chiến với Yêu tộc.

Cuối cùng, anh linh vẫn lưu lại chốn biên cương.

Họ không hối, không tiếc.

Bây giờ, bên tai họ văng vẳng.

"Về nhà đi, các anh hùng!"

"Như ước nguyện của các ngài, giang sơn đã yên bình."

Các bóng ma ngẩng đầu lên trời.

Trên trời từng tia sáng vàng phủ xuống.

Đó là ánh sáng dẫn đường.

Thơ của Lý Tiên Duyên, đưa linh hồn các bậc tiền nhân trở về Thiên Huyền đại lục.

Trung Châu.

Từ Đường.

Đây là nơi thờ cúng anh linh liệt sĩ.

Vô số bài vị.

Có bài vị không biết họ.

Có bài vị không biết tên.

Thậm chí có bài vị trống trơn, không một chữ.

Những bài vị này bắt đầu rung lên.

Lão đạo sĩ trông coi từ đường nhìn những bài vị rung lên, nước mắt lưng tròng.

"Lão nhị, bọn bây cuối cùng cũng về nhà rồi!"

Bạn đang đọc Đừng Giả Vờ, Ngươi Chính Là Kiếm Đạo Chí Tôn! (Bản dịch) của Thị Phi Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thang1119
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.