Cuộc Chơi Xuân
Mùa xuân vẫn chưa hết, những cơn mưa rào nhẹ vẫn rơi, làm cho không khí trong lành và tươi mới hơn bao giờ hết. Trong phủ Cao, mọi thứ đã được chuẩn bị chu đáo cho buổi tụ họp của các tiểu thư trong vùng. Những tấm vải lụa mềm mại được treo trên các cây cột, tạo nên không gian dịu dàng, thanh thoát. Các bông hoa đào, hoa mận nở rộ, hòa cùng với sắc vàng của những nhành hoa mai, khiến cảnh vật xung quanh phủ Cao thêm phần rực rỡ.
Thiên Lan không hề vui mừng trước những buổi tụ họp thế này. Cô biết đây là dịp để các tiểu thư trong vùng giao lưu, nhưng cũng là lúc mà những kỳ vọng của gia đình càng trở nên rõ rệt hơn. Các gia đình sẽ theo dõi hành động của mỗi tiểu thư, đánh giá xem ai là người xứng đáng được lựa chọn làm vợ cho con trai của họ. Nhưng Thiên Lan vẫn không thể từ chối lời mời của mẹ, bà luôn nhắc nhở nàng về trách nhiệm trong vai trò của một tiểu thư.
Ngày hôm ấy, các tiểu thư từ khắp nơi đã tụ tập về phủ Cao, mang theo những bộ trang phục hoa lệ, đầu tóc chải chuốt tỉ mỉ. Tiếng cười nói vang vọng khắp khu vườn, tiếng đàn tranh, tiếng hát ca dao làm cho không khí càng thêm náo nhiệt. Nhưng giữa đám đông, Thiên Lan chỉ cảm thấy một sự lạc lõng. Mọi người đều là những tiểu thư đài các, xinh đẹp, và ai cũng mang trong mình một mục tiêu riêng. Những ánh mắt dò xét và những lời bàn tán không ngừng nghỉ khiến nàng cảm thấy mệt mỏi.
Tường Vi đến muộn. Cô bước vào sân với một dáng vẻ thanh thoát, không gợn chút lo lắng. Vẻ đẹp của Tường Vi luôn khiến Thiên Lan phải ngẩn ngơ. Cô không chỉ đẹp mà còn mang một sức hút kỳ lạ, như thể có một năng lượng gì đó bí ẩn, thu hút mọi ánh nhìn. Khi Tường Vi nhìn thấy Thiên Lan, đôi mắt cô sáng lên, và một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi.
"Thiên Lan, hôm nay chị có vẻ... trầm lặng hơn mọi ngày." Tường Vi lên tiếng, giọng nói êm dịu như gió xuân.
Thiên Lan khẽ cười, nhưng không thể giấu được sự buồn bã trong đôi mắt mình. "Cũng như bao lần khác thôi. Những buổi tụ họp này không phải là nơi tôi cảm thấy thoải mái."
Tường Vi nhìn nàng, ánh mắt cô thấu hiểu. "Nhưng hôm nay có thể khác đấy." Tường Vi nói với vẻ mặt đầy ẩn ý, khiến Thiên Lan bất giác cảm thấy sự thú vị trong lời nói của cô.
Bữa tiệc bắt đầu bằng một cuộc thi tài giữa các tiểu thư, một trò chơi truyền thống trong những buổi tụ họp mùa xuân. Các cô gái sẽ thử sức với những trò như thả diều, thi vẽ tranh, thi làm thơ hay thậm chí là đếm số lượng hoa trong vườn. Đó là dịp để mọi người thể hiện tài năng, nhưng cũng là lúc những ánh mắt quan sát lén lút trao nhau, những cuộc đấu trí ngầm bắt đầu.
Thiên Lan không phải là người giỏi trong việc thi thố, nhưng nàng lại rất thích thi vẽ tranh. Một vài tiểu thư khác cũng chọn vẽ tranh, và khu vực thi vẽ tranh được thiết lập ngay cạnh hồ sen, nơi hoa sen đang nở rộ, làm nền cho những bức tranh sắp được hình thành.
Tường Vi đi cùng Thiên Lan đến khu vực thi vẽ. Cô gái ấy không tham gia thi thố mà chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, ánh mắt luôn dõi theo những nét cọ của Thiên Lan. Thiên Lan ngồi xuống, lấy bút lông, nhìn hồ sen trong vắt dưới ánh mặt trời, và khẽ vẽ những nét mực tinh tế lên giấy. Nàng cảm thấy như mình được thả hồn vào từng đường cọ, không còn phải bận tâm đến những ánh mắt xung quanh. Nhưng có một điều kỳ lạ, dù Thiên Lan rất tập trung vào việc vẽ, nàng lại cảm nhận được ánh mắt của Tường Vi đang dõi theo mình.
"Chị vẽ đẹp quá." Tường Vi thì thầm, khiến Thiên Lan ngẩng lên nhìn. Câu nói nhẹ nhàng của Tường Vi khiến nàng cảm thấy một sự ấm áp lạ thường.
"Cảm ơn em." Thiên Lan mỉm cười, nhưng ánh mắt nàng lại lảng tránh. Trong khoảnh khắc ấy, nàng không thể giấu được cảm giác đặc biệt mà mình dành cho Tường Vi.
Buổi chiều trôi qua nhanh chóng, những cuộc thi tài cũng kết thúc. Mỗi tiểu thư đều có những phần thưởng nhỏ, những lời khen ngợi, nhưng đối với Thiên Lan, điều quan trọng hơn cả là nàng đã tìm được một người bạn thực sự trong Tường Vi. Một người mà nàng có thể trò chuyện, chia sẻ những suy nghĩ mà không cần phải lo lắng về những quy tắc của xã hội.
Khi buổi tụ họp gần kết thúc, Thiên Lan và Tường Vi đứng bên hồ sen, nhìn những đám mây chiều trôi lững lờ. Không khí lúc này yên tĩnh và thoải mái, không còn tiếng đàn, tiếng nói, chỉ còn lại tiếng gió nhẹ nhàng xào xạc qua lá cây.
"Em biết không," Thiên Lan bỗng lên tiếng, giọng nàng trầm xuống, "Có những lúc tôi ước gì mình có thể rời khỏi nơi này, sống một cuộc sống tự do mà không bị ràng buộc bởi những lễ nghi và mối quan hệ này."
Đăng bởi | AnhSangLang |
Thời gian |