Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những cô gái trong hội đều là hổ dữ

Phiên bản Dịch · 1575 chữ

Ngoài mặt thì cứng rắn, khí thế áp đảo như vậy, chẳng ngờ Erza lại tinh tế đến mức mang quà đặc sản về cho đồng đội sao?

Rhode bắt đầu tò mò không biết trong hộp quà là gì… Chẳng lẽ là… một bộ áo giáp?

“Để tôi mở ngay!”

Laki đặt hộp quà lên bàn, nhẹ nhàng tháo dải ruy băng hình nơ, rồi mở nắp hộp ra.

“Cái này là… thứ gì vậy?” Rhode trong chốc lát không nhận ra thứ nằm bên trong là gì.

Trước hết, nó không phải áo giáp, nhưng rõ ràng là một sản phẩm bằng kim loại, nhìn qua có vẻ là một bức tượng hình phụ nữ?

Không đúng, trên bức tượng này có những khe rãnh kỳ lạ cùng với một cái tay cầm.

Trong lúc Rhode còn đang ngơ ngác, Laki đã cầm lấy tay cầm, mở cái “bức tượng kim loại” ra, để lộ bên trong là những chiếc gai sắc nhọn đáng sợ.

Điều bất ngờ nhất là biểu cảm của Laki không phải sợ hãi mà là vui sướng: “Ồ! Là Thiết Nương Tử!”

Cô vuốt ve bề mặt kim loại lạnh lẽo, khuôn mặt không ngờ lại thoáng ửng đỏ: “Tuyệt vời quá!”

“Thiết… Thiết…” Lưỡi Rhode như líu lại, đầu óc nổ ong ong, bất giác lùi về sau nửa bước.

Đây chẳng phải là một dụng cụ tra tấn sao! Không phải nói đây là đặc sản à? Đặc sản kiểu gì lại là dụng cụ tra tấn chứ?

Tại sao tặng quà lại tặng Thiết Nương Tử chứ?

Hơn nữa, Laki có thể ung dung ôm thứ này mang về mà không hề tỏ ra ngại ngần, chẳng lẽ cô cũng có sức mạnh trời sinh giống như Cana sao?

Nhưng vấn đề lớn nhất là, thiếu nữ à, tại sao cô lại phấn khích đến vậy?

Mira thì vẫn tươi cười như thể chẳng có gì bất ngờ: “À, quà của Erza đúng là chu đáo thật đấy.”

Chu đáo? Phải nói là đầy toan tính thì đúng hơn chứ?

“Không phải… Mira này…” Rhode cố gắng chọn từ ngữ cẩn thận, “Cô chắc chắn đây là quà tặng, chứ không phải lời đe dọa muốn giết người sao?”

“Sao có thể chứ, Laki thích nhất là các dụng cụ tra tấn mà. Một Thiết Nương Tử được chế tác tinh xảo như thế này đúng là món quà tuyệt vời đối với cô ấy.”

Mira nghiêng đầu, thản nhiên nói: “Ủa, chẳng lẽ tôi chưa từng kể với cậu sao? Trong phòng của Laki có cả bộ sưu tập dụng cụ tra tấn đấy.”

“…” Cô chỉ nói với tôi rằng bộ sưu tập của Laki rất thú vị, còn bảo tôi nếu có dịp thì đến xem qua.

Rhode đột nhiên nhận ra một vấn đề nghiêm trọng: Những cô gái trong hội, từ Mickey, Cana, Laki cho đến Erza…

Người nào cũng xinh đẹp, nhưng người nào cũng không nên chọc vào.

Chỉ có Levy là dễ thương, tính tình lại hiền hòa, còn Mira thì tuy hơi âm hiểm một chút, nhưng phần lớn thời gian đều rất dịu dàng.

Chỉ là, không biết liệu có điều gì hắn vẫn chưa hiểu rõ về họ hay không.

Buổi chiều, nhờ công việc hơi rảnh rỗi, Rhode lại có thời gian để tập luyện ma pháp.

Erza hình như không có việc gì làm, bèn đến hội trò chuyện với một cô gái tóc dài màu xanh lá.

Nhờ uy của cô ấy, quán rượu trước nay chưa bao giờ yên tĩnh đến thế.

Nhưng theo lời Mira, thì chỉ có lúc Erza mới trở về là như vậy thôi, chẳng mấy chốc nơi này lại sẽ náo loạn cả lên.

Levy cầm một cuốn sổ nhỏ, ôn lại những cách phát âm cô học được buổi sáng. Mỗi khi thấy Rhode tạm dừng luyện tập, cô sẽ chạy đến tìm hắn để học thêm vài nét chữ Hán.

Trong thời gian này, Makarov cũng giúp Rhode chỉnh sửa câu chú dùng để triệu hồi.

Thông thường, các pháp sư Tinh Linh khi triệu hồi Tinh Linh đều cần gọi tên Tinh Linh và sử dụng chìa khóa tương ứng.

Nhưng Rhode chỉ có một mặt dây chuyền, lại kết nối với nhiều sinh vật triệu hồi khác nhau. Bây giờ hắn chỉ có cách gọi tên để phân biệt.

Khi nào ma pháp của hắn trở nên thuần thục hơn, phần chú ngữ dài dòng phía trước có thể được lược bớt, chỉ cần gọi tên là đủ.

Câu chú gốc chỉ cần dùng khi cảm nhận thấy có sinh vật triệu hồi mới.

“Có lẽ sẽ triệu hồi ra Cóc Thành Tinh, Ba Con Sói, Chim Biến Dị, hoặc Quái Krug Cổ Đại…” Rhode đếm ngón tay, ước tính những sinh vật tiếp theo có thể xuất hiện, cảm thấy còn lâu lắm mới tới được Rồng Nguyên Tố hay Rồng Ngàn Tuổi.

Dù không biết liệu trong số những sinh vật thường có con nào đặc biệt mạnh mẽ không, nhưng theo kích thước hôm nay của con cua, thì dù là Ba Con Sói hay Chim Biến Dị - những con vật vốn yếu trong trò chơi - khi triệu hồi ra ngoài, chỉ riêng thể hình của chúng cũng đủ xứng là mãnh thú rồi.

Hiện tại, việc quan trọng nhất đối với Rhode vẫn là tăng cường ma lực và nâng cao sự thuần thục về ma pháp.

Về ma lực, mỗi ngày thời gian có thể minh tưởng rất hạn chế, nên không thể vội được, chỉ có thể tập trung luyện ma pháp.

Rhode bắt đầu bằng cách gọi Warm, một sinh vật nhỏ đang ăn uống miễn phí trong quán rượu, và bắt đầu luyện tập “Đóng Cửa”, tức là phép hủy triệu hồi.

“Ta là người kết nối hai thế giới, ngươi hãy theo ý chí của ta, quay trở về vực sâu đi, Poro!”

Khi câu chú “Đóng Cửa” vừa kết thúc, thân hình của Warm dần trở nên trong suốt, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

“Thành công rồi!” Rhode rất vui vì lần đầu tiên đã có thể làm được.

Ngay sau đó, hắn bắt đầu niệm câu chú triệu hồi:

“Ta là… Hãy xuyên qua cánh cửa! Mở ra đi, cánh cửa của Vực Gió Hú, Poro!”

Luồng xoáy ma lực xuất hiện rồi biến mất, Warm lại xuất hiện trước mặt Rhode.

“Tốt lắm, làm lại lần nữa!”

“...Quay về Vực Gió Hú đi, Poro!”

“...Mở ra đi, cánh cửa của Vực Gió Hú, Poro!”

“...Quay về…”

“...Mở ra…”

Rhode không ngừng kiên trì luyện tập từng lần một, và Warm chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp.

Ban đầu thì không sao, nhưng làm nhiều quá, nó bắt đầu cảm thấy chán nản, nên ngày càng trở nên tùy tiện.

Lúc thì xuất hiện trong tư thế đứng, lúc thì ngồi, lúc lại nằm ngửa cố gắng vắt chân lên nhưng không được…

Warm cảm thấy phiền phức, nhưng Rhode chẳng còn cách nào khác. Ai bảo nó tiêu tốn ít ma lực nhất chứ?

Nếu triệu hồi con cua, với ma lực hiện tại của Rhode, nhiều nhất chỉ làm được hai lần là phải nghỉ ngơi, không thể nào luyện tập lặp đi lặp lại như vậy được.

“Ư… ừ, ừ… Hắt xì~~!”

Không biết đã lặp lại bao nhiêu lần, lần này khi Warm xuất hiện lại trong quán rượu, nó hắt hơi một cái thật mạnh.

Chiếc lưỡi dài của nó đã được thu lại, nhưng một dòng nước mũi dài lại chảy xuống.

Phản ứng đầu tiên của Rhode là: “Hóa ra ngươi cũng có mũi à.”

Warm hít mạnh một hơi, quay lưng lại với Rhode, hai cái sừng nhỏ trên đầu cũng cụp xuống—nó giận rồi.

Ở Vực Gió Hú là mùa đông khắc nghiệt, nhưng tại Vương quốc Fiore lại đang là mùa hè. Đi đi về về hết lạnh lại nóng như vậy, dù là Poro cũng sắp bị cảm lạnh rồi.

“À, à, là lỗi của ta.”

Poro giận rồi thì phải làm sao?

Rhode nghĩ một lát, rồi thử thăm dò: “Mira, cho tôi một quả trứng ốp la…”

Cái sừng cụp xuống của Warm lập tức dựng đứng trở lại.

“…Thêm một bát canh trứng cà chua nữa được không?”

Warm lập tức quay người, lè lưỡi, vẻ mặt rõ ràng là rất hài lòng.

Dù vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ sở thích của Warm, nhưng trứng chắc chắn là món ăn yêu thích nhất của nó.

“Dễ dỗ thật.” Rhode thành thạo đưa tay xoa đầu, gãi cằm, xoa bụng Warm.

Mira mỉm cười giúp hắn đặt món, nhưng một giọng nói có phần chói tai vang lên từ trên lầu:

“Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi sao? Cái tên này, từ nãy đến giờ ồn ào không chịu được.”

Rhode ngẩng đầu lên, người vừa nói là một thanh niên tóc vàng, mắt phải có một vết sẹo hình tia chớp.

Anh ta đội một chiếc tai nghe, mặc áo khoác màu nâu vàng, bên ngoài lại khoác thêm một chiếc áo choàng—mặc dù hiện tại đang là mùa hè.

Lúc này, anh ta chống tay lên lan can tầng hai, cúi đầu nhìn xuống Rhode với vẻ mặt không mấy thân thiện.

Bạn đang đọc Fairy Tail: Ta Không Muốn Làm Hội Trưởng (Dịch) của Tưởng Cật Băng Bổng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khong_0
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.