Tạp chí Phù thủy
“Cảm ơn.” Rhode cảm ơn ý tốt của Mira, “Giờ tôi đã hiểu tại sao Laki lại nói rằng không ai từng thấy được khuôn mặt thật của Mystogan.”
Mira vẫn có chút lo lắng, thuận theo lời hắn nói: “Ừm, anh ấy luôn thần thần bí bí, chắc hẳn cũng có nỗi khổ riêng thôi.”
“Ơ, ngay cả Erza cũng trúng chiêu sao?” Rhode chú ý thấy cả hội quán đang hỗn loạn, “Vậy có phải nói rằng Mystogan mạnh hơn Erza nhiều không?”
“Không, sức mạnh không thể so sánh đơn giản như vậy được.” Mira nói.
“Nếu chiến đấu trực diện, Erza chắc chắn có cách phòng thủ Mê Thuật này. Nếu không nghiêm túc đánh một trận thì không thể xác định được.”
“Vậy sao.” Rhode gật gù.
Mira tiểu thư… nói là không giỏi chiến đấu, nhưng mỗi khi nhắc đến chuyện đánh đấm lại có thể nói rành mạch như vậy.
Là vì quá hiểu rõ đồng đội? Hay là vì xem đánh nhau quá nhiều?
Trong hội quán, rất nhiều người cũng đang bàn tán về Mystogan. Một số người chẳng hề để ý, ai làm việc nấy.
Một số lại cảm thấy tự hào khi hội có một pháp sư mạnh như vậy, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Cũng có người cảm thấy khó chịu, lớn tiếng tuyên bố sớm muộn gì cũng sẽ đánh anh ta một trận ra trò.
Cách mà các thành viên của Fairy Tail chung sống đại khái chính là như vậy: Tự do thể hiện cá tính của mình, đồng thời bao dung cho cách làm của người khác.
Nếu không thể bao dung, vậy thì đánh một trận để giải quyết mâu thuẫn, nếu chưa được thì tìm cơ hội đánh thêm một trận nữa.
Đánh xong rồi vẫn là người một nhà.
Như lời của Mira, thích hay ghét đều có thể bày tỏ trực tiếp.
“Được, giờ thì tôi ghét Mystogan rồi, sau này nhất định sẽ đánh anh ta một trận bảy tám tay mới thôi.” Rhode tuyên bố.
Những lời này xem ra rất phù hợp với phong cách của hội, chỉ là khó thực hiện quá.
“Cái này à… cần phải cố gắng rất nhiều đấy.” Mira cười nói, “Còn cụm từ ‘bảy tám tay’…”
“Dùng không đúng phải không?” Rhode đáp ngay, “Ma pháp của tôi chắc chắn là dùng để đánh hội đồng, khi đánh anh ta, chắc chắn không chỉ là bảy tám tay đâu.”
Mira lộ ra vẻ mặt bất lực.
…
“Được rồi! Mystogan chắc hẳn có lý do không thể không làm như vậy, sau này sẽ giải thích rõ ràng với các người. Còn nữa…”
Makarov lên tiếng ngăn lại cuộc chỉ trích của mọi người trong hội quán, cũng lén liếc mắt nhìn về phía Rhode.
Thấy Mira đang trò chuyện với hắn, hội trưởng yên tâm hơn một chút, rồi quát to: “Gray!”
“Dạ!” Bị điểm danh, Gray lập tức đứng thẳng người.
“Chuyện tốt ngươi làm đó, khiến ta lại bị các nghị viên càu nhàu!”
“Xin, xin lỗi!” Gray cúi mặt, không dám nhìn hội trưởng, trông chẳng khác gì kẻ có tật giật mình.
Lúc này, Natsu, người đuổi theo Mystogan thất bại, tức giận quay lại hội quán.
Nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng của Gray, cậu ta lập tức cười phá lên, tiếng cười lớn đến mức gần như có thể nhìn thấy lửa từ trong cổ họng:
“Ahahaha! Gray, ngươi lại bị mắng nữa rồi!”
“Chậc…” Gray nghiến răng, “Natsu cái tên khốn này…”
So với việc bị hội trưởng mắng, cậu ta còn ghét bị Natsu châm chọc hơn.
“Cả ngươi nữa, Natsu!” Nhưng Makarov lại quát về phía Natsu:
“Tại sao nhiệm vụ bắt lợn rừng lại khiến ruộng lúa của người ta cháy rụi hết hả! Ngay cả nước trong ruộng cũng bị ngươi hong khô rồi!”
Natsu và Gray đứng thẳng một hàng, trên mặt bắt đầu đổ mồ hôi.
“Tức chết đi! Thiệt hại do các ngươi gây ra còn nhiều hơn con lợn rừng nữa đấy!”
Hội trưởng mắng hai người mất mấy phút, tức giận đến mức dùng ma pháp khiến đầu mình to ra, há cái miệng khổng lồ như muốn nuốt chửng hai người mà gầm lên bên tai họ.
Natsu và Gray suýt nữa bị thổi bay đi.
Nhưng hội trưởng mắng lâu như vậy, cũng chẳng nói câu nào bắt họ phải sửa đổi thói xấu, hay đưa ra hình phạt gì.
Sau khi xả cơn giận, hội trưởng lại quay về tiếp tục viết bản kiểm điểm.
Vụ ruộng đồng bị Natsu phá hủy đã được bồi thường ngay tại chỗ bằng thù lao nhiệm vụ, nên cũng không cần lo lắng.
Gray cũng rất thành khẩn xin lỗi người ủy thác, tất nhiên, câu “đảm bảo sẽ không tái phạm” của cậu ta thì có thể bỏ qua.
Chỉ là lần sau nếu có nhiệm vụ hộ tống các quý cô, tốt nhất đừng giao cho Gray.
Makarov vừa đi lên cầu thang thì thấy một anh chàng đẹp trai đang ôm hai cô gái trò chuyện — cũng không thể giao cho Loke được.
Gã đó lần trước còn tán tỉnh nữ nghệ sĩ của công ty diễn xuất đã giao nhiệm vụ, kết quả cũng bị khiếu nại.
Makarov thở dài: “Từng đứa từng đứa một, chẳng đứa nào khiến người ta bớt lo cả…”
Nhưng nhìn thấy bọn trẻ vẫn luôn ồn ào, náo nhiệt và tràn đầy sức sống, ông lại không nhịn được mà cảm thấy vui vẻ.
Niềm vui đầy phiền phức.
Mira kịp thời mang trà và điểm tâm lên, khiến Makarov có chút an ủi.
Ông được đà lấn tới: “Nếu thay trà bằng rượu thì tốt quá.”
“Không được đâu hội trưởng.” Mira chống nạnh nói, “Hôm qua ngài đã uống rất nhiều rồi, hôm nay không thể tiếp tục chè chén nữa đâu, ngài cũng nên chú ý một chút đi!”
“Được rồi…” Makarov ủ rũ.
Chính ông cũng là một người khiến người ta bận tâm.
…
“Tạp chí à? Đương nhiên là có rồi.”
Giờ nghỉ trưa, khi Rhode hỏi, Laki từ sau quầy lục ra một quyển tạp chí.
“Tuần san Phù thủy, tạp chí pháp sư nổi tiếng nhất hiện nay. Quyển này là mấy tuần trước tôi mua, quên mang về.”
Rhode cầm lên xem, trên trang bìa là ba anh chàng đẹp trai, trong đó có một người là Hibiki, người đã giúp hắn nạp gói ngôn ngữ.
Hai người còn lại cũng rất có khí chất, chỉ là tư thế ba người họ cùng tạo dáng khiến hắn không nhịn được nhớ đến Đội Hỏa Tiễn.
“Họ đều là pháp sư của Blue Pegasus sao?” Rhode hỏi.
Laki gật đầu: “Đúng vậy, chủ đề kỳ này là Blue Pegasus, một hội có rất nhiều trai đẹp.”
Rhode có lý do để nghi ngờ Laki giữ quyển tạp chí này chỉ vì muốn ngắm trai đẹp.
Lật tạp chí ra, trang đầu tiên là hình chân dung của Hibiki, kèm theo tuổi tác, ma pháp, sở thích và tình trạng hôn nhân của anh ta.
Trang sau là hai người cùng hội, cùng tiểu đội với anh ta, thông tin cũng tương tự.
“Thánh Dạ” Eve, “Bách Dạ” Hibiki, “Không Dạ” Ren, ba người tạo thành tiểu đội Trimens nổi bật của Blue Pegasus.
Trong mục phỏng vấn phía sau, họ còn nhắc đến việc có một pháp sư mạnh mẽ làm đội trưởng và người dẫn dắt họ.
Ba người đều nói đó là một pháp sư rất nam tính, là người anh lớn và người thầy mà họ ngưỡng mộ.
Người đó chính là pháp sư mạnh nhất của Blue Pegasus — Ichiya Vandalay Kotobuki.
Chỉ tiếc rằng, vì biết số lượng trang báo có hạn, nên để nhường cơ hội xuất hiện cho đàn em, Ichiya tiên sinh đã chủ động từ chối, thật khiến người ta cảm động.
“Đúng là một người tốt mà.” Rhode tiếp tục lật trang.
Trang kế tiếp là quảng cáo, sản phẩm nổi bật kỳ này là ‘Ma dược xua muỗi Malik — chỉ cần xịt nhẹ, sẽ không còn bị muỗi đốt.
Chỉ nhìn phần giới thiệu trên quảng cáo, hiệu quả có vẻ vượt trội hơn nhiều so với nhang đuổi muỗi hay nước hoa.
Thương gia thậm chí còn chi thêm tiền làm hiệu ứng đặc biệt.
Vì Rhode dừng lại ở trang quảng cáo khá lâu, tạp chí lập tức phát sáng, chiếu ra hình ảnh 3D giữa không trung để minh họa cách sử dụng ma dược.
Kèm theo giọng lồng tiếng chuyên nghiệp và câu quảng cáo đầy hấp dẫn, đến mức Rhode, một kẻ nghèo kiết xác, cũng không nhịn được mà muốn mua một chai.
Đăng bởi | khong_0 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |