Xong rồi, xong rồi...
Vừa nhận được tiền lương còn chưa kịp giữ ấm tay, Rhode đã phải dành ra hai phần ba số đó để chuẩn bị trả tiền thuê nhà.
Số dư có thể sử dụng chỉ còn lại 40.000 J.
Tháng trước, hội trưởng đã cho Rhode mượn 150.000 J.
Tiền thù lao mời Hibiki dạy hắn ngôn ngữ thông dụng là 80.000 J, cộng thêm chi phí y tế cho bà Porlyusica chữa trị vết thương cho hắn.
Dù hai khoản này hội trưởng không yêu cầu Rhode trả, nhưng hắn không thể giả vờ như không biết.
“Tháng này trả trước 20.000, để lại 20.000 làm phí sinh hoạt. Theo đà này, chắc hơn một năm sẽ trả hết.
Nhưng hai tháng nữa là giao mùa, lại phải sắm sửa thêm nhiều thứ, tốt nhất vẫn nên tiết kiệm một chút rồi trả gộp.”
Rhode tính toán số nợ và tốc độ kiếm tiền của mình, áp lực ngay lập tức ập đến.
“Dựa vào sức chiến đấu của bọ đá và sói hắc ám, đợi thêm có cóc và chim biến dị thì đủ để làm các nhiệm vụ độ khó thấp. Xét đến khả năng xảy ra tình huống ngoài ý muốn, nên thận trọng một chút, chờ quái bùa đỏ và xanh ra thêm một rồi hẵng đi làm nhiệm vụ… Tốt nhất vẫn nên lập đội cùng người khác.”
Dưới sự thúc đẩy của tiền lương, Rhode lập một kế hoạch ngắn hạn vừa gấp rút vừa an toàn.
Thực ra, sau khi được hội trưởng chứng nhận, Rhode hiện giờ đã có thể nhận rất nhiều nhiệm vụ. Chỉ là hắn cảm thấy chưa đủ an toàn, muốn rèn luyện thêm một hai tháng nữa.
Trong quán rượu, Macao vì giải nhiệt mà uống mấy ly bia lạnh, giọng nói trở nên oang oang:
“Wakaba, có phải cậu đã âm thầm ly hôn không?”
“Sao có thể chứ.” Wakaba khó hiểu đáp, “Sao lại hỏi vậy?”
“Bởi vì mấy ngày nay tôi không nghe cậu than phiền về vợ mình nữa.” Macao nói như thể rất có lý.
Nhắc đến chuyện này, Wakaba lại càng ngạc nhiên hơn:
“Không biết vì sao gần đây vợ tôi đối xử với tôi đặc biệt tốt, như trở lại thời kỳ mới kết hôn vậy...
Ngoài ăn mặc hơi quê mùa, dáng người hơi phát tướng ra, thật sự chẳng có gì để phàn nàn.”
Macao ợ một cái, sau đó lại nốc mấy ngụm bia nữa:
“Đáng ghét thật, tôi cứ nghĩ cậu giống tôi hôn nhân không hạnh phúc, tại sao đột nhiên cậu lại hạnh phúc thế này chứ!”
“Chú lấy đâu ra chuyện hôn nhân không hạnh phúc.” Cana chen vào một câu:
“Vợ cậu ly hôn với cậu chẳng phải vì cậu suốt ngày chỉ biết công việc, không hề quan tâm đến gia đình sao?”
“Tôi là đàn ông mà, kiếm nhiều tiền chẳng phải cũng vì muốn nuôi gia đình sao!” Macao đỏ mặt cãi lại, rồi giọng điệu lại trùng xuống:
“Hơn nữa tôi đã thay đổi rồi mà, bây giờ tôi không chỉ lo công việc, mà còn chăm sóc tốt cho Romeo nữa... Chết tiệt, tôi cũng chỉ muốn có một cuộc hôn nhân hạnh phúc như bình thường!”
Cana nhìn trạng thái của Macao là biết ông chú uống say rồi, chẳng buồn đôi co thêm.
Cô nâng ly rượu nhỏ của mình, không nỡ rời mắt khỏi thùng rượu lớn ở góc tường…
Hừ, chính chú suốt ngày uống say như vậy mà còn khuyên tôi uống ít đi.
Macao say khướt vẫn không ngừng truy hỏi Wakaba: “Nói nhanh lên, rốt cuộc làm thế nào mà cậu làm được vậy?!”
“Nói rồi là tôi không biết mà!”
Rhode nhìn sang Mira, dùng ánh mắt ám chỉ: công của cô đấy.
Mira mỉm cười mà không nói gì.
Cana thấy Macao làm ầm ĩ không chịu buông tha, nhắc một câu: “Gần đây có gặp chuyện gì đặc biệt không?”
“Chuyện đặc biệt... hơn một tuần trước gặp phải một vụ cướp, có lẽ là lần đó bị dọa sợ?”
Wakaba nói, “Mọi người đều biết đấy, bọn cướp là do Rhode và Mira bắt được.”
Để cảm ơn Rhode, Wakaba còn chỉ bảo hắn mấy ngày… Kinh nghiệm phong phú của thành viên lâu năm trong hội này giúp Rhode học được không ít điều.
Thậm chí ông còn sẵn lòng nói cho Rhode biết số mấy của 《Sorcerer》(Tên của tờ tuần san Phù Thủy) là hay nhất.
Toàn là những thông tin vô giá trị!
Rhode quyết định ngay tại chỗ rằng sau này sẽ bán thông tin này cho những kẻ háo sắc khác.
Macao vẫn không chịu buông tha, tiếp tục quấy rầy Wakaba.
Wakaba bị làm phiền đến phát cáu, cuối cùng chỉ có thể động tay động chân giải quyết vấn đề.
...
Sau giờ làm, Rhode ghé qua cửa hàng đồ gia dụng một vòng.
Vốn định mua một chai thuốc chống muỗi, nhưng cuối cùng lại mua một chiếc màn chống muỗi.
Thuốc dùng hết lại phải mua, màn thì có thể dùng lâu dài – mẹo tiết kiệm của Rhode.
Đang chuẩn bị về nhà, hắn nhớ tới lời Mira nhắc nhở lúc nãy, rằng ngày mai là ngày khai trương tiệm bánh ngọt Honey, nhớ mang theo vé trải nghiệm.
Thế là hắn đổi hướng đi đến cửa hàng quần áo.
Vẫn không tiết kiệm được đồng nào.
Ra khỏi cửa hàng quần áo chưa được mấy bước, hắn lại quay ngược lại, lần này vào tiệm cắt tóc.
Hôm nay không những không tiết kiệm được, mà còn tiêu tốn thêm kha khá.
Tiếng kéo cắt cạch cạch vang lên trên đầu, tóc từng lọn rơi xuống.
Rhode nhìn mình trong gương, bình tĩnh suy nghĩ xem mình rốt cuộc là rung động hay bị thần kinh.
Điều này hình như không khó xác định.
Vấn đề là trong mắt Mira, hắn là người như thế nào. Nếu đứng từ góc độ của cô mà dán nhãn cho mình, có lẽ là:
Người mới, đồng đội, đôi lúc cần được chăm sóc, ngoan ngoãn hơn chút so với Natsu, chăm chỉ rèn luyện…
Sau một hồi suy nghĩ, Rhode nhận ra mình trong mắt Mira chắc cũng giống như những đồng đội khác, chỉ có thiện cảm cơ bản.
Nhiều nhất cũng chỉ là vì công việc hàng ngày tiếp xúc, nói chuyện thường xuyên, nên quen thuộc hơn một chút.
Rhode thở dài, còn đường dài phải đi.
Tiện thể lại có thêm chút động lực để cố gắng rèn luyện.
...
Sáng hôm sau, sau khi giãn cơ và đấm bao cát hoạt động gân cốt, Rhode rửa mặt rồi chuẩn bị ra ngoài.
Miệng thì tự nhủ giai đoạn này không cần nghĩ nhiều, cứ đối xử bình thường như mọi khi là được.
Nhưng cơ thể thì rất thành thật, thay một bộ đồ mới, còn đứng trước gương chỉnh tóc một lúc lâu.
Buổi sáng xử lý xong công việc thường ngày trong quán rượu, hai người cùng ra ngoài.
May mắn là hôm nay hội trưởng có mặt, Sally và Izzy cũng đến làm bán thời gian, nên Mira và Rhode tạm rời đi cũng không sao.
Ngoài việc bị Laki nhìn bằng ánh mắt nóng rực khiến hắn hơi không thoải mái thì chẳng có vấn đề gì.
Từ ánh mắt của cô ấy, Rhode có thể thấy rằng, người suốt ngày buôn chuyện về người khác như Mira, hôm nay cũng trở thành đối tượng để người khác buôn chuyện.
Hôm nay Mira mặc một chiếc váy liền màu be, tà váy vừa vặn che đến đầu gối.
Vì nắng sáng nay không mấy dễ chịu, cô còn đội thêm một chiếc mũ rộng vành che nắng, trên mũ thắt một chiếc nơ lớn màu hồng, toát lên vẻ thanh xuân tràn đầy.
Trước đó Rhode không để ý lắm, giờ mới nhận ra, đỉnh đầu của Mira vừa vặn cao hơn vai hắn một chút.
Chiều cao cũng khá hợp, không không không, nghĩ lung tung gì thế.
Đi cạnh cô trên đường, có một mùi hương nhè nhẹ thoảng qua.
Nếu là trước khi xuyên không, Rhode sẽ nghĩ đó là mùi dầu gội, mỹ phẩm hoặc nước hoa.
Nhưng hắn từng đọc trên tạp chí rằng thị trường hiện có không ít sản phẩm ma pháp dành cho phái nữ – loại có thể làm quần áo đổi màu bất kỳ lúc nào, hoặc phát ra mùi hương hoa khác nhau.
Rhode không chắc Mira có dùng mấy thứ đó hay không, nhưng… bộ đồ này rất đẹp, mùi hương này cũng rất dễ chịu.
Mira có vẻ đang rất vui: “Cắt tóc rồi à?”
“Ừ, cũng gần một tháng chưa cắt rồi mà.”
Nói là đặc biệt đi cắt thì hơi ngại, nên hắn đành kiếm cớ qua loa.
Nhân tiện cũng muốn biết ý kiến của cô, giả vờ như lơ đãng hỏi: “Cắt vậy ổn không?”
Mira nghiêng đầu nhìn thêm vài giây: “Rất hợp với cậu, trông có vẻ đẹp trai hơn đấy.”
“Vậy sao?” Rhode cười nhẹ, “Cảm ơn.”
Xong rồi, dù biết lời khen này có lẽ chỉ là lời xã giao, nhưng trong lòng vẫn không thể ngăn được niềm vui dâng trào...
Xong rồi, xong rồi...
Đăng bởi | khong_0 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |