Lúng Túng! (2)
Ban đầu, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Diệp Quân Lâm, nhưng chẳng mấy chốc lại chuyển sang Hồng Thiên Diệp.
Trang phục màu đỏ nổi bật, khí chất thanh lãnh, cộng thêm khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ của hắn, khiến người ta khó lòng rời mắt.
Còn Bạch Tiểu Tịch, vì lo sợ bị người khác chỉ trỏ, lần này đặc biệt đội thêm mũ có màn che, giấu kín đầu chuột, chỉ để lộ thân hình nhỏ nhắn xinh xắn.
Vì luôn đi theo sau Diệp Quân Lâm, nàng bị lầm tưởng là một tiểu đồng.
Bên trong màn che, đôi mắt đen láy của Bạch Tiểu Tịch đảo khắp nơi.
Khi phát hiện bàn tiệc bày đầy trái cây và điểm tâm quý hiếm, nàng mừng rỡ vung tay nhỏ, reo lên:
“Oa! Nhiều món ngon quá! Hồng sư huynh, huynh mau nhìn!”
Hồng Thiên Diệp méo mặt, cảm thấy bất lực với con chuột vô tư này.
Diệp Quân Lâm cười nói:
“Tiểu Tịch, muốn ăn thì cứ tự nhiên đi.”
“Thật sao? Vậy Chuột Chuột không khách sáo nữa!”
Đôi mắt Bạch Tiểu Tịch sáng lên, nàng lập tức lao thẳng đến bàn tiệc.
Lúc này.
Tiết Thiên Nhất nheo mắt, quyết định ra tay tìm lại thể diện.
Hắn phe phẩy quạt, bước đi phong độ, nở nụ cười nhã nhặn:
“Diệp huynh, biệt lai vô dạng?”
Diệp Quân Lâm quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt kỳ lạ đánh giá từ trên xuống dưới, trong lòng thầm nghĩ:
“Tên ngốc này là ai? Rất quen thuộc sao?”
Thấy Diệp Quân Lâm không phản ứng gì, nụ cười của Tiết Thiên Nhất cứng đờ.
Hắn ho khan vài tiếng, bổ sung:
“Tại hạ là thiếu chủ của Tiết gia, thuộc dòng chính lão tổ Tiết gia.”
Ý tứ rất rõ ràng, thân phận bản công tử cao quý như vậy, ngươi còn không mau tâng bốc?
Diệp Quân Lâm gật gù:
“Hóa ra là vậy.”
“Không sao, giờ biết cũng chưa muộn.”
Tiết Thiên Nhất mỉm cười, chuẩn bị đón nhận những lời xu nịnh tiếp theo.
“Liên quan lão tử cái rắm!”
Diệp Quân Lâm buông một câu, quay đầu bước đi không thèm nhìn lại.
Nụ cười trên mặt Tiết Thiên Nhất cứng đờ, hai hàm răng nghiến chặt.
Hắn nhìn bóng lưng Diệp Quân Lâm, đôi mắt đỏ ngầu, trong lòng điên cuồng gào thét:
“Ta là thiếu chủ Tiết gia!
Là người kế thừa vị trí gia chủ tương lai! Lão tổ của ta là Hư Tiên! Man di như ngươi dám vô lễ với ta?! Làm sao ngươi dám?!!”
Đám khách nhân chứng kiến cảnh này đều ngây ngẩn.
Thật sự quá mất mặt!
Vì giữ thể diện ở yến tiệc, Tiết Thiên Nhất đành nén giận, cố gắng lấy lại phong thái.
Ánh mắt hắn chuyển sang Hồng Thiên Diệp.
Chính là nàng!
Người đã đánh bại Thánh Tử Vũ Hóa Môn! Là đại đệ tử của Diệp Quân Lâm, một tuyệt thế thiên kiêu!
Lần này, vì đang ở trong yến tiệc, hắn có thời gian để chậm rãi ngắm nhìn nàng.
Càng nhìn, tim hắn càng đập nhanh như nai con nhảy loạn.
Thật xinh đẹp!
Khuôn mặt này, khí chất này, thật khác xa đám nữ nhân tầm thường mà hắn từng qua lại!
“Bản công tử phong lưu phóng khoáng, đã khiến bao nữ tu không thể thoát thân.
Chỉ cần ta ra mặt, dựa vào mị lực của mình, nhất định có thể chinh phục được nàng!”
Từ trước đến nay, hắn đã chơi đùa qua vô số nữ nhân, kể cả những nữ tu tự cao tự đại.
Nay mang trên mình hào quang tôn tử của Hư Tiên, Tiết Thiên Nhất không tin Hồng Thiên Diệp có thể giữ được sự bình tĩnh!
Hơn nữa, hắn còn có ý nghĩ tà ác.
Nếu có thể nắm lấy nữ đệ tử của Diệp Quân Lâm, chẳng phải khác gì có khoái càm trả thù?
Nghĩ đến cảnh mình đè nàng dưới thân, hắn càng thêm phấn khích!
Lúc này, Hồng Thiên Diệp đứng trước một chiếc bình hoa tinh xảo, nhíu mày cầm lên một đóa hoa.
Cánh hoa lấp lánh như được khảm các vì sao, ánh sáng tỏa ra khiến người nhìn cảm thấy thư thái dễ chịu.
“Hồng tiên tử thích hoa sao?”
Một giọng nói ôn hòa vang lên từ phía sau.
Tiết Thiên Nhất tiến đến, dáng vẻ phong độ, tay phe phẩy quạt, nhã nhặn nói.
“Đây là Diệu Đà hoa, một loài hoa rất hiếm, thích hợp để ngắm nhìn.
Nhưng Tiết gia ta cũng chỉ thu thập được sáu đóa.
Đúng như câu nói, bảo đao tặng anh hùng, hoa đẹp dành mỹ nhân.
Nếu tiên tử thích, cứ việc lấy đi, coi như chút thành ý nhỏ của tại hạ.”
Hắn vô cùng tự tin, bởi trước đây từng dùng loài hoa này để chinh phục nữ nhân, rất thành công.
Loài hoa này vừa quý hiếm, lại có thể tươi tắn hàng ngàn năm, nhất là vào ban đêm, ánh sáng của nó càng thêm rực rỡ.
Hỏi có nữ tử nào nỡ từ chối?
Hồng Thiên Diệp nghe xong tỏ vẻ khinh bỉ.
Hắn đặt lại đóa hoa vào bình, thầm nghĩ.
“Đồ con lợn!
Ở Trung Vực, loại hoa này được gọi là Tinh Thần Hoa, là nguyên liệu thượng phẩm để chế đan dược tăng cường thần thức.
Vậy mà ở đây lại được cắm vào bình hoa? Quả nhiên là đám nhà quê!”
Thấy Hồng Thiên Diệp không nhận hoa, Tiết Thiên Nhất thử dò xét.
“Hồng tiên tử?”
Hồng Thiên Diệp không chịu nổi nữa, lạnh giọng nói:
“Đừng gọi ta là tiên tử, bản tọa là nam nhân!”
Tiết Thiên Nhất sững người, sau đó lại cười:
“Hồng tiên tử thật biết nói đùa.
Vừa đẹp lại vừa hài hước như vậy.
Không biết có thể nể mặt cùng tại hạ vào phòng khách trò chuyện, bàn luận về đạo pháp không?”
Nghe đến đây, khuôn mặt Hồng Thiên Diệp lạnh băng, lạnh lùng buông một chữ:
“Cút!”
Tiết Thiên Nhất sững sờ, thẳng thừng thế này sao?
Đám khách nhân xung quanh cũng trợn trừng mắt.
Sau đó, ánh mắt của họ nhìn Tiết Thiên Nhất đầy sự châm chọc, như nhìn một tên hề.
Dù vậy, Tiết Thiên Nhất vẫn không bỏ cuộc, cố nặn ra nụ cười:
“Hồng tiên tử, ta chỉ muốn…”
“Nếu còn dám quấy rầy bản tọa, chết!”
Đăng bởi | orange34 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 34 |