Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Màn Kịch Sắp Bắt Đầu!

Phiên bản Dịch · 1062 chữ

Ánh mắt Hồng Thiên Diệp lạnh lẽo, đồng thời một luồng uy áp khủng khiếp tỏa ra.

Ầm!

Đầu Tiết Thiên Nhất như muốn nổ tung. Đôi mắt trợn trừng, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm trán và lưng, chân run rẩy không ngừng.

Hắn như nhìn thấy một bóng dáng đỏ rực mờ ảo đứng giữa núi thây biển máu, toàn thân được bao phủ bởi ma viêm hủy diệt, mang đến một áp lực kinh khủng.

Phịch!

Tiết Thiên Nhất khuỵu xuống, hai chân mềm nhũn, quỳ ngay tại chỗ.

“Lão thiên!”

Đám khách mời đồng loạt kêu lên.

“Tiết công tử đúng là điên cuồng, lại quỳ trước Hồng tiên tử!

Đây là phương thức theo đuổi mới sao?”

Một nữ tu che miệng kinh ngạc thốt lên.

Đám đông xung quanh chỉ trỏ bàn tán, nhưng Tiết Thiên Nhất như không nghe thấy gì.

Cả người hắn vẫn đang run rẩy, chìm trong ám ảnh khủng khiếp từ cảnh tượng vừa rồi.

Trong tâm trí hắn, bóng dáng đỏ rực mờ ảo kia dường như còn đáng sợ hơn cả lão tổ Hư Tiên của Tiết gia.

“Nghịch tử! Ngươi làm mất hết mặt mũi của Tiết gia!”

Một giọng nói giận dữ vang lên, kèm theo đó là bóng dáng uy nghiêm của gia chủ Tiết gia bước tới.

Khuôn mặt hắn ta lạnh như băng, ánh mắt đầy vẻ khiển trách.

Âm thanh đanh thép như tiếng sấm vang dội bên tai, khiến Tiết Thiên Nhất giật mình tỉnh lại.

Hắn lảo đảo đứng lên, run rẩy nói:

“Phụ thân, ta...”

Chát!

Một cái tát vang dội giáng thẳng lên mặt hắn.

Má trái của Tiết Thiên Nhất lập tức sưng tấy, bỏng rát như lửa đốt.

“Phế vật! Chỉ biết làm mất mặt gia tộc!”

Gia chủ Tiết gia giận dữ mắng, ánh mắt đầy thất vọng.

Hắn là cường giả Đại Thừa, nếu vừa rồi thực sự dùng hết sức, e rằng Tiết Thiên Nhất đã bị đánh chết tại chỗ.

Ở bên kia, Hồng Thiên Diệp khoanh tay đứng nhìn, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt.

Gia chủ Tiết gia quay sang nhìn Hồng Thiên Diệp, nghiêm giọng nói:

“Hồng tiên tử, tất cả là lỗi do ta quản giáo không nghiêm.”

Nụ cười của Hồng Thiên Diệp biến mất, ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương, từng chữ nhấn mạnh:

“Bản tọa là nam nhân.”

Gia chủ Tiết gia ngẩn ra, sau đó bật cười gượng gạo:

“Hồng tiên tử, ngươi thật biết nói đùa.”

“…”

Hồng Thiên Diệp cố gắng kiềm chế cơn giận, hít sâu một hơi, dứt khoát quay người rời đi.

Trong lòng hắn vô cùng khát khao muốn tăng cường thực lực, để một ngày nào đó có thể quay về như lúc còn ở Trung Vực: sống tự do tự tại, không cần bận tâm đến bất kỳ quy tắc hay ràng buộc nào.

Không như hiện tại, trói tay trói chân!

Gia chủ Tiết gia nhìn theo bóng lưng Hồng Thiên Diệp, khẽ nhíu mày, nhưng cuối cùng không nói gì thêm.

Dù sao đối phương là đệ tử của Diệp Quân Lâm, người mà ngay cả lão tổ cũng phải kiêng dè.

Hắn biết mình không đủ tư cách để gây khó dễ.

Nhìn lại nhi tử bất tài, hắn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Tiết Thiên Nhất đứng yên tại chỗ, khuôn mặt nhăn nhó vì xấu hổ và tức giận.

Khi nghe thấy những tiếng thì thầm chế giễu xung quanh, lửa giận trong lòng bùng cháy, cả người run lên vì giận dữ.

“Đáng chết! Lão tổ là Hư Tiên, ta lại là huyết mạch dòng chính, sư đồ các ngươi dựa vào cái gì mà dám đối xử với ta như vậy?!”

Hắn gầm thét trong lòng, thầm hận với cả Diệp Quân Lâm và Hồng Thiên Diệp.

Không thể kìm nén cơn giận, Tiết Thiên Nhất bước tới một bàn tiệc gần đó, cầm lấy một bình rượu, ngửa cổ uống cạn trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Rượu dùng để chiêu đãi tại đây không phải loại bình thường.

Chỉ một giọt cũng đủ xé toạc cơ thể phàm nhân, chết ngay lập tức.

“Tiết công tử, ngài…”

Một khách mời định lên tiếng, nhưng đồng bạn của hắn vội kéo lại, khẽ nói:

“Suỵt! Tiết công tử đang uống rượu giải sầu, đừng chọc tức hắn lúc này.”

Ở một góc khác.

Tiếng xôn xao lại vang lên.

“A! Đó là cái gì?!”

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía một bóng dáng nhỏ nhắn trong chiếc nhu quần màu hồng.

Chỉ thấy đó là một cô gái da trắng mịn màng, nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng đầu lại là một cái đầu chuột lông trắng.

Hai tay ôm chặt một chiếc hồ lô lớn, cô gái ngửa cổ tu ừng ực thứ gì đó bên trong, uống đến mức chiếc mũ che rơi xuống, lộ ra chiếc đầu chuột khiến ai nhìn cũng cảm thấy quái dị.

Rõ ràng dáng người như tiểu la lỵ yêu kiều nhưng trên cổ lại là một cái đầu chuột, tổ hợp thật cay con mắt.

Sau khi uống hết, Bạch Tiểu Tịch nằm bệt xuống đất, mặt chuột đỏ hồng, miệng lè nhè:

“Ngon quá nha~”

Không xa, Diệp Quân Lâm lắc đầu cười khổ, truyền âm cho Hồng Thiên Diệp:

“Tiểu Hồng, đi xem Bạch sư muội.”

“Được, sư tôn.”

Hồng Thiên Diệp đáp lời, lạnh lùng tiến lại gần, trong lòng hắn thầm than:

“Con chuột này thật phiền phức.”

Đúng lúc này, ánh mắt hắn chợt lóe sáng, nhìn về phía một nam tử trung niên đội nón cói, râu ria lởm chởm đang đứng trong góc tối.

Người này lặng lẽ quan sát Tiết Thiên Nhất uống rượu, ánh mắt đỏ ngầu đầy sát khí.

Không lâu sau, Tiết Thiên Nhất uống hết rượu nhưng vẫn chưa thỏa mãn, gọi đám tùy tùng cùng đi ra ngoài đại sảnh.

Nam tử đội nón cói cũng thu liễm khí tức, lặng lẽ đi theo.

Mắt Hồng Thiên Diệp híp lại, đối phương giống như một con mãnh thú đang chuẩn bị bùng nổ, sẵn sàng lao vào cắn xé.

“Ha ha, có kịch hay sắp mở màn.”

Bạn đang đọc Gặp Mạnh Liền Mạnh, Tu Vi Của Ta Không Giới Hạn của Sử Thượng Tối Soái Tác Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi orange34
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.