Đan Quỳnh .
Đêm dường như dài hơn , đã lâu lắm rồi, kể từ ngày tôi được phép chuyển qua sống một mình trong căn biệt thự cổ, tôi mới lại nằm trong căn phòng này.
Nơi đây gắn bó với tôi từ thuở bé, cũng là nơi ba tôi từng lớn lên. Ký ức về những ngày tháng cũ cứ thế ùa về, len lỏi vào từng góc nhỏ của căn phòng, khiến tôi trằn trọc suốt đêm dài.
Khi những suy nghĩ còn đang miên man, tiếng gà gáy xa xa vang lên báo hiệu bình minh. Ngoài kia, tiếng bà con gọi đò í ới bên bến nước, nhịp sống của một ngày mới lại bắt đầu.
5h30 sáng.
“Cậu Gia! Dậy chưa cậu?” – Tiếng bác giúp việc quen thuộc vang lên ngoài cửa.
“Dạ, con dậy rồi bác ơi!” – Tôi đáp, giọng còn chút ngái ngủ.
“Cậu xuống ăn sáng đi, cả nhà đang chờ cậu đó!”
Không khí buổi sáng trong lành và dễ chịu. Tôi nhanh chóng đánh răng rửa mặt, tham lam hít một hơi thật sâu như muốn lưu giữ trọn vẹn mùi hương của sương mai, rồi bước vào phòng ăn.
Cả nhà đã ngồi vào bàn. Bà nội nhìn tôi, nụ cười hiền hậu ánh lên chút ân cần:
“Học hành dạo này thế nào rồi con?”
Bác quản gia và cô giúp việc cũng ngồi ăn chung. Sau biến cố ngày ấy, ông tôi thay đổi rất nhiều. Gia đình vốn neo người, bữa cơm từ đó không còn phân biệt chủ tớ, tất cả cùng quây quần bên nhau như một gia đình thực sự.
Tôi ăn nhanh rồi chào ông bà, rời nhà đến trường.
Ghé Lan Trắng, gửi xe xong, tôi chậm rãi bước vào cổng. Những tà áo trắng trên xe đạp lướt qua tôi, tiếng cười nói ríu rít hòa lẫn vào thanh âm của những gánh hàng rong trước cổng trường. Ba năm rồi, tất cả những hình ảnh này đã trở thành một phần quen thuộc trong ký ức tôi.
Tôi bước nhanh vào cổng trường trong những cái cúi đầu chào hỏi đứa nơi ban công trước phong học 12A2 và như một thói quen định sẵn vô thức tôi hướng ra cổng trường .
Dưới ánh ban mai dịu nhẹ, nàng xuất hiện trong tà áo dài trắng tinh khôi, mái tóc dài buông lơi, khẽ đùa nghịch cùng làn gió sớm. Đã ba năm trôi qua, cũng ngần ấy thời gian tôi đứng đây, lặng lẽ dõi theo nàng mỗi ngày.
Lớp học của chúng tôi sát nhau. Như một thói quen, tôi luôn đến sớm, chờ đợi khoảnh khắc nàng bước qua mình. Và rồi, giây phút ấy lại đến khi ánh mắt chạm nhau, trong đôi mắt trong veo của nàng ánh lên một niềm vui nhỏ bé, nhưng nhanh chóng bị thay thế bởi sự bối rối.
Cả hai khẽ gật đầu chào, rồi nàng lặng lẽ bước vào lớp 12A1.
Tôi đứng đó, lặng nhìn cánh cửa lớp dần khép lại…
07:00 AM – Tiếng chuông ngân vang, báo hiệu một buổi học mới bắt đầu.
Từ đầu năm học, tôi đã chuyển qua ngồi cạnh Hoàng Linh. Con bé vừa mới kéo ghế ngồi xuống, tôi đã quay sang trêu chọc:
“Hoàng Linh, mày biết tin gì chưa?”
Nó vẫn đang chăm chú chuẩn bị bài, khẽ ngước đôi mắt to tròn nhìn tôi:
“Đừng có bảo lại bị em Huyền My dỗi rồi cầu cứu tới tớ nữa nha.”
Tôi phì cười, gõ nhẹ lên vở nó:
“Điên! Huyền My đi Thụy Sĩ hai tuần mới về. Tao đang nói chuyện của mày cơ!”
Nàng nhíu mày, tò mò chống cằm nhìn tôi:
“Tớ thì có chuyện gì mà cậu thần bí vậy?”
Tôi ghé sát tai nàng, hạ giọng đầy vẻ bí hiểm:
“Haizz… Mày biết tin gì chưa? Chuyện này khó nói lắm…”
Hoàng Linh càng bị kích thích trí tò mò, lập tức níu lấy tay tôi, ra sức năn nỉ. Tôi giả bộ nghiêm trọng, nháy mắt một cái rồi nói nhỏ:
“Giang hồ đồn… mày thích tao đó!”
Nói đến đây, tôi hất tóc đầy đắc ý, cười khoái chí:
“Tao biết tao đẹp trai, tài giỏi, có gu ăn mặc, hút gái… nhưng mà đừng yêu tao nha! Kakaka!”
Tôi đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận cái lườm sắc bén hoặc một cú nhéo đau điếng từ nàng. Nhưng không. Hoàng Linh chẳng nói gì, chỉ im lặng cúi xuống tiếp tục làm bài.
Sự im lặng khó hiểu này khiến tôi hơi chột dạ. Lạ nhỉ? Bình thường con bé sẽ lườm nguýt hoặc gõ thước kẻ vào tay tôi ngay lập tức. Chắc dạo này tôi mải dính lấy Huyền My quá, ít qua nhà nó nên nó dỗi đây mà. Nghĩ vậy, tôi liền vội vã bày tỏ thiện chí:
“Haha, xin lỗi mà! Chiều nay tan học tao qua nhà mày chơi nhé. Lâu lắm rồi chưa ăn món mày nấu, thèm quá đi!”
Hoàng Linh vui vẻ hẳn lên nàng nhìn tôi phụng phiu :
" Tớ chẳng thèm , xuống mất công người ta chuẩn bị . Hừ "
Nàng im lặng một giây rồi tiếp tục :
" Mà nhớ đấy chiều nay đang muốn nấu vài món ngon "
Tôi nhìn con bạn thân cố tỏ ra chẳng thèm quan tâm ra dấu tay Oke.
8h50 am chuông báo giờ ra chơi reo vang .
Tôi cùng mấy đứa em trong Dark Knight bước nhanh ra căn tin .
Khác với Mỹ Linh , Huyền My em ấy không thích xuất hiện nhiều cùng tôi quá nhiều trước đám đông , nàng cũng chẳng bắt buộc tôi và nàng dành hết thời gian cho nhau.
Vậy nên quỹ thời gian cho cả 2 chúng tôi dành cho xung quanh là không giới hạn .
9h20 AM… Đang ngủ gục tý trong lớp học thì giật mình tỉnh giấc. Tiếng quạt trần hòa lẫn tiếng cô giáo Thảo vẫn hăng say giảng bài.
Hoàng Linh ngồi cạnh vẫn chăm chú làm bài. Ngoài sân trường cây phượng già vẫn đứng đó. Tự hỏi không biết 10 năm sau mình sẽ trở thành con người như thế nào nhỉ. Có phải như mình hằng mong muốn hay sẽ trở thành một ai đó rất khác xa với những gì của hiện tại .
11h45 tiếng chuông tan trường rung lên.
Hôm nay Huyền My không tới trường. Tuần này em ấy cùng ba mẹ đi du lịch Thuỵ Sĩ thuận tiện thăm anh trai cô ấy luôn thể.
Nhàm chán tôi ghé căn tin ăn vội bữa trưa rồi lướt facebook. Thời điểm đó facebook mới du nhập vào Việt Nam, nó như món ăn mới lạ. Từ facebook kết bạn với cô nữ sinh trường HS tên Đan Quỳnh avt là 1 chú mèo lông trắng trông như hồ ly rất xinh xắn .
Tôi và nàng thường xuyên nhắn tin qua lại.
“Chiều nay có tiết mà lười quá Gia, đang buồn chán chả biết đi đâu” - Đan Quỳnh than thở .
“Hay chiều nay lên trường tớ chơi đi. Kế bên có ngôi chùa cổ. Nếu cậu ghé tôi sẽ làm hướng dẫn viên miễn phí cho” - Tôi liền trả lời , chưa từng gặp mặt bao giờ tôi cũng tò mò liệu cô gái vẫn thỉnh thoảng nói chuyện với mình trông thế nào .
“Ý hay đó mà cậu chắc chứ” - Không mất quá lâu Đan Quỳnh liền đồng ý . Chắc nàng cũng có những suy nghĩ giống tôi chăng .
Thế rồi tôi nhanh chóng gọi cho Dũng Khùng, Toàn Phong hỏi 2 đứa có bận gì không. Chiều này đón mấy người đẹp trường HS lên chơi.
Dũng Khùng thì chả nói gì có gái nó đi. Còn Toàn Phong gã trầm ngâm bảo tôi:
“Huyền My đâu, mày không sợ ẻm biết ẻm buồn à”
Tôi nhìn nó , tưởng đâu sau lần bắt gặp tôi và Huyền My tập thể dục đó gã đã không còn quan tâm tới nàng nữa . Thấy Toàn Phong nói vậy tôi có phần ngại ngùng chống chế :
“Trời có gì đâu. Nay Huyền My đi qua anh trai nó du lịch châu Âu rồi. Mà tao gặp mặt thôi đã tính làm gì đâu”
“Ờ rồi chờ xem” - Toàn Phong phán một câu chắc nịch .
Ba đứa chúng tôi lên đại bản doanh trên đỉnh Bạch Mã nghỉ ngơi .
3h chiều , nắng hãy còn gắt cả 3 chúng tôi ghé chỗ hẹn ngồi đợi .
Không chờ quá lâu từ xa 2 chiếc xe liberty chạy về hướng chúng tôi , trên xe là 4 nàng tiên nữ vẫn mặc nguyên đồng phục trường.
Tôi nhận ra Đan Quỳnh rất nhanh, lý do vì sao à? Ờ xinh nhất team chắc là Đan Quỳnh rồi.
Những cô gái tôi từng biết dường như mỗi cô nàng mang một vẻ đẹp riêng biệt . Và Đan Quỳnh cũng vậy từ ánh nhìn đầu tiên em mang tới cho tôi cảm giác tươi mát tựa giọt sương mai đọng trên cánh hoa, tinh khiết và dịu dàng .
Đan Quỳnh trang điểm nhẹ nhàng cùng với chiếc áo đồng phục màu trắng đơn giản .Một nét đẹp mong manh cuốn hút đến lạ kỳ tựa như cơn gió đầu hạ, khiến lòng người rung động mà chẳng hề hay biết.
Đôi mắt to tròn, trong veo như mặt hồ thu, lúc nào cũng ẩn chứa nét hồn nhiên, thuần khiết của một thiếu nữ vừa chạm ngõ thanh xuân. Ngay lúc này gió khẽ lùa qua mái tóc cắt tầng mềm mại, từng lọn tóc mỏng nhẹ lay động như những dải lụa mỏng vương vấn trong không trung. Trong khoảnh khắc khiến cả 3 gã trai ngẩn ngơ .
Vốn đã quen ngắm gái xinh nhưng Nét dịu dàng thơ ngây của cô nữ sinh khiến tôi nhìn nhiều thêm vài lần. Khỏi phải nói Toàn Phong nhìn không rời mắt còn Dũng Khùng chỉ vỗ vai tôi rồi nhỏ giọng: “Duyệt”.
Có lẽ chuyện của chúng tôi chỉ đơn giản là 1 buổi đi chơi bình thường nếu như không có tính háo thắng ngày đó.
Đăng bởi | key888 |
Thời gian |