Kim Nghê Cổ Tự .

Dãy Bạch Mã trải dài như sống lưng một con chiến mã khổng lồ, vắt ngang trời xanh, mây trắng trôi hững hờ tựa bờm ngựa xõa xuống những triền núi xanh rì. Gió ràn rạt thổi qua từng vách đá, mang theo hơi thở ngàn năm của núi rừng, lúc trầm lúc bổng như một khúc trường ca bất tận.
Ở đỉnh cao nhất dãy núi , chùa Kim Nghê lặng lẽ ẩn mình giữa tầng không, mái ngói rêu phong, cổ kính, như một cánh sen nghìn năm vẫn nở giữa biển trời lộng gió.
Dãy Bạch Mã vốn là một nhánh rẽ từ Trường Sơn hùng vĩ. Nếu đại bản doanh Dark Knight nằm nơi đỉnh đầu của con chiến mã oai phong, thì Kim Nghê lại toạ lạc nơi chiếc bờm xinh đẹp của chiến mã , nơi giao hòa giữa linh khí đất trời, nơi những cơn gió mang theo mùi trầm hương phảng phất, lẩn quất trên những mái ngói cong vút.
Đường lên chùa là một lối đi với hàng ngàn bậc thang đá cổ xưa, con đường quanh co men theo sườn núi như một dải lụa mềm vắt ngang trời. Những bậc đá phủ đầy rêu xanh, mỗi viên như ghi khắc dấu vết thời gian, như từng trang kinh được bàn tay vô hình của tạo hóa khắc lên vách đá.
Hai bên đường, những hàng tùng bách vươn cao, sừng sững như những bậc cao niên trầm mặc giữa chốn non xanh. Lá rì rào trong gió, thì thầm những câu chuyện xa xưa của núi rừng. Từng vệt nắng xuyên qua kẽ lá, rắc xuống con đường những mảng sáng lung linh, dìu bước những ai thành tâm tìm về chốn tĩnh lặng.
Chiều dần buông, nhưng nắng hãy còn vương vấn trên những vách đá xa, vàng ươm mà hanh hao, như cố len lỏi vào từng thớ đất. Đám 6 người chúng tôi vừa bước lên triền núi, bóng râm của những tán cây cổ thụ đã khiến không khí dịu hẳn. Một hơi mát lành len qua từng kẽ áo, mang theo hương cỏ cây ngan ngát, hòa lẫn với mùi trầm hương thoảng nhẹ từ chùa xa.
Tôi bước chậm rãi, đi bên cạnh Đan Quỳnh. Mùi nước hoa trên người em dịu dàng thoảng vào cánh mũi, thanh nhã mà vương vấn như chính con người em vậy. Tôi liếc nhìn em khuôn mặt ấy, có nét gì đó xa xôi, lãnh đạm, nhưng lại đẹp đến nao lòng.
Một vẻ đẹp trầm tĩnh, như một vầng trăng lạnh soi bóng xuống mặt hồ tĩnh lặng.
Tôi cố tình lùi lại, ngắm em từ phía sau. Hôm nay Đan Quỳnh trốn tiết đi chơi, vẫn giữ nguyên bộ đồng phục quần jean và áo sơ mi trắng giản dị. Ấy thế mà dáng vẻ vẫn nổi bật lạ. Thân hình thon gọn, eo nhỏ đến mức khiến người ta phải ngẩn ngơ. Mái tóc đen mềm rũ xuống, từng bước chân em đi nhẹ nhàng mà uyển chuyển, như vẽ nên một bức tranh hoàn mỹ giữa núi rừng hoang sơ.
Cảnh đẹp hữu tình, mỹ nhân tựa tranh, tôi bất giác cảm thấy lòng mình dậy lên một cảm giác khó tả. Là rung động, là tiếc nuối, hay chỉ đơn giản là một khoảnh khắc muốn giữ lại mãi trong ký ức?
Từ khoảnh khắc đầu tiên khi chạm mặt, tôi có cảm giác Đan Quỳnh có gì đó khác lạ. Không giống những cuộc trò chuyện trên Facebook, nơi em luôn hoạt bát, đôi khi còn pha chút bông đùa, hôm nay em lại trầm lặng lạ thường. Ánh mắt em, dù chỉ thoáng qua, cũng khiến tôi cảm nhận được một sự hiếu kỳ , dường như sau lớp vỏ bọc lạnh lùng kia em có điều muốn nói với tôi .
Hay là chút e dè của một cô gái mười sáu tuổi lần đầu gặp mặt? Hay vì tôi không giống với những gì em đã tưởng tượng?
Những suy nghĩ ấy lẩn quẩn trong đầu, nhưng tôi nhanh chóng gạt đi. Tiến lại gần, tôi khẽ hỏi:
" Đan Quỳnh thấy không khí nơi đây thế nào?"
Em không trả lời ngay. Đôi mắt nhìn tôi thoáng chút khó hiểu, rồi vụt qua một nét lạnh lùng. Không một lời đáp lại, em quay người, bước nhanh về phía nhóm bạn, để mặc tôi đứng đó với cảm giác bối rối.
Đám đông phía trước khúc khích cười, như vừa chứng kiến một câu chuyện thú vị. Tôi chợt thấy mình lạc lõng, nhưng không để sự ngại ngùng kéo dài, tôi lập tức bước nhanh, đuổi theo bóng dáng em giữa lối đi quanh co dẫn lên đỉnh núi.
Con đường lên chùa xa hơn tôi nghĩ, những bậc đá trải dài, ngoằn ngoèo giữa rừng cây um tùm, nhưng khi chạm đến cổng chùa, khung cảnh trước mắt khiến mọi mệt mỏi đều tan biến.
Kim Nghê hiện ra giữa biển mây, như một nét chấm phá kỳ ảo giữa đất trời. Mái ngói cong vút tựa cánh hạc cất mình bay lên cõi Phật. Những bức tường rêu phong mang dấu tích thời gian, những cột gỗ lim đen bóng thấm đượm hương trầm, tỏa ra mùi thơm thanh tịnh. Dưới chân, từng phiến đá mát lạnh, như còn lưu giữ dấu vết của những bậc tiền nhân đã từng đặt chân đến nơi này.
Trong chính điện, tượng Phật tọa trên đài sen, ánh mắt hiền từ lặng lẽ nhìn xuống nhân gian. Ngọn nến nhỏ chập chờn cháy, phản chiếu lên bức tượng đồng một thứ ánh sáng vừa huyền ảo vừa thánh khiết. Không gian lặng đi, chỉ còn tiếng chuông gió khe khẽ ngân vang, như nhắc nhở con người tạm gác những vướng bận trần thế để tìm đến một thoáng bình yên.
Đứng từ đây, cả nhóm chúng tôi lặng người, nín thở ngắm nhìn cảnh sắc trải dài trước mắt.
Ngôi trường Trần Phú nơi đã quá quen thuộc với những ngày tháng học trò giờ đây chỉ bé nhỏ như một mô hình đặt giữa lòng thành phố.
Từ nơi này, có thể phóng tầm mắt bao quát cả khu Thiên Thượng Nhân Gian . Xa hơn chút nữa là khu vườn phía Nam bên bến sông, nơi đang được cải tạo, hứa hẹn một diện mạo mới.
Từ đỉnh Bạch Mã nhìn về nơi tôi sinh ra và lớn lên, khung cảnh hiện ra đẹp như một bức tranh thủy mặc. Thiên nhiên đã vẽ nên nơi ấy bằng những nét chấm phá vừa hùng vĩ vừa dịu dàng, vừa hoang sơ lại vừa tinh tế. Con đường mà tôi vẫn đi qua mỗi ngày, nay nhìn xuống chỉ như một dải lụa mềm mại, uốn mình quanh những ngọn núi trập trùng, ôm lấy dòng chảy của thành phố như một vòng tay rộng lớn.
Thành phố TL được chia thành năm khu vực, mỗi nơi mang một sắc thái riêng biệt.
Trước tiên là Khu Trung Tâm, nơi sầm uất nhất, cũng là nơi sinh sống của phân nửa dân cư. Đây chính là trái tim của thành phố, nơi hội tụ những gia tộc hàng đầu cùng với đầy đủ những tiện ích xa hoa bậc nhất. Ngọn núi Bạch Mã dưới chân tôi cùng với ngôi trường Trần Phú đều thuộc khu vực này.
Phía Đông thành phố giáp biển, nơi có những bãi tắm tuyệt vời trải dài, sóng vỗ miên man vào bờ cát trắng. Đây là thiên đường nghỉ dưỡng của những kẻ yêu biển, cũng là nơi tập trung nhiều khu resort và khách sạn lớn. Gia tộc Dũng Thiếu Gia có một khu nghĩ dưỡng ở nơi đó , đầu năm nay vừa đi vào hoạt động . Ngày đó khai trương có sự xuất hiện của cao tầng Dark Knight . Tiềm năng phát triển của khu phía Đông thực sự rất lớn .
Phía Bắc là khu HS, nơi được biết đến như vùng đất của những gia đình quan chức cấp cao và tướng lĩnh quân đội. Mọi thứ ở đó đều được quản lý nghiêm ngặt, tạo nên một bầu không khí vừa uy nghiêm vừa bí ẩn, khác biệt hẳn với nhịp sống náo nhiệt của trung tâm.
Ngược về phía Tây là khu hầm mỏ, nơi tập trung đông đảo dân lao động nghèo. Đây là nơi khắc nghiệt nhất trong thành phố, không chỉ vì điều kiện sống mà còn vì sự tồn tại của các Bang Hội Long Đức, những kẻ kiểm soát mọi hoạt động ở khu vực này. Cuộc sống ở đây là những chuỗi ngày chật vật, nơi con người phải đấu tranh từng chút một để sinh tồn.
Cuối cùng là nơi tôi lớn lên phần đất phía Nam, được bao bọc bởi hai dãy núi hùng vĩ thuộc hệ thống Trường Sơn. Hai ngọn núi như hai con rồng khổng lồ vươn mình giữa trời cao, lưng phủ rừng xanh bạt ngàn, đỉnh chìm trong biển mây trắng tựa chốn bồng lai.
Giữa hai dãy núi ấy là một thung lũng rộng lớn, xanh ngát như một tấm thảm lụa mềm mại trải dài. Mảnh đất này tựa lòng mẹ hiền, dịu dàng ôm trọn những tinh hoa của đất trời, nuôi dưỡng những con người sinh ra từ đây. Một nơi vừa hoang sơ mà cũng vừa trù phú, vừa bình yên mà cũng chất chứa biết bao câu chuyện chưa kể.
Từ thung lũng ấy, dòng sông La hiền hòa chảy qua, chia cắt vùng đất xanh tươi thành hai nửa đối xứng. Người dân nơi đây đã sinh sống dọc theo đôi bờ sông ấy cả nghìn năm, đời này nối tiếp đời kia, để lại dấu ấn trong từng mái nhà tranh, từng nhịp cầu nhỏ bắc ngang dòng nước.
Nước sông La trong vắt như gương trời, phản chiếu sắc xanh của cỏ cây, sắc vàng óng ánh của mặt trời, sắc tím dịu dàng của những áng mây chiều. Mỗi khi có cánh chim lẻ loi sải ngang trời, bóng nó in xuống mặt nước, vẽ lên những gợn sóng mơ hồ, như thể thời gian cũng chùng lại trong khoảnh khắc.
Con đường dẫn vào khu dân cư phía Nam hiện lên như một dải lụa mềm mại của đất trời, quanh co ôm lấy sườn núi, len lỏi qua những cánh đồng lúa bạt ngàn. Đôi lúc, con đường ấy như biến mất giữa làn sương mỏng, như một bí mật mà thiên nhiên cố tình giấu đi .
Mỗi buổi sớm, khi sương mai còn đọng trên lá, ánh mặt trời đầu ngày phủ lên vùng đất một lớp vàng óng như mật, khiến cả thung lũng như bừng tỉnh trong một vẻ đẹp vừa thực vừa mộng. Mọi thứ khi ấy vừa gần gũi lại vừa xa xăm đến diệu kỳ, như một miền cổ tích .
Trước cảnh sắc ấy, khuôn mặt Đan Quỳnh dường như bớt đi vẻ lạnh lùng thường ngày. Em đứng lặng một lúc lâu, ánh mắt thoáng nét trầm tư mà tôi chưa từng thấy trước đây.
Chúng tôi sáu người, từng bước lần lượt bước qua cổng chùa, tiến vào bên trong chính điện. Ngay trên cổng chính, bốn chữ “Kim Nghê Cổ Tự” hiện lên mộc mạc, từng nét chữ đã phai dấu theo thời gian, nhưng vẫn vững chãi như chính ngôi chùa cổ kính này, như chứng nhân của bao biến đổi thăng trầm, vẫn sừng sững giữa trời cao, lặng lẽ chờ đợi những kẻ hữu duyên tìm đến.
Kim Nghê Cổ Tự có từ thời Trần, nằm lặng lẽ trên đỉnh Bạch Mã, giữa mây trời bạt ngàn. Dù không quá lớn, nhưng nét cổ kính và u tịch của nó khiến người ta có cảm giác như đang lạc bước về một thời xa xưa, nơi những bậc tiền nhân đã đặt nền móng cho vùng đất này.
Điều đặc biệt ở Kim Nghê không chỉ là kiến trúc mang dáng dấp của chốn Yên Tử, mà ở đây có những hàng cây kỳ lạ mọc quanh chùa. Trông chúng tựa như những cây dứa khổng lồ, cao ngang cả mái chùa, lá dài nhọn hoắt, tán xòe rộng như những cánh tay vươn lên trời. Suốt bao nhiêu năm đi lại khắp vùng này, tôi chưa từng thấy loại cây nào giống thế.
Chúng tôi cũng chẳng rõ chùa Kim Nghê thờ ai. Những văn bia đã mờ dấu thời gian, chỉ còn lại những pho tượng trầm mặc và mùi hương trầm vấn vít trong không gian. Dù vậy, với lòng kính trọng dành cho bậc tiền nhân, tôi châm bó hương, chia cho mỗi người. Khi tôi đưa nhang cho Đan Quỳnh, cánh tay tôi đưa vào khoảng không trống rỗng , nàng không nhận lấy, chỉ lặng lẽ bước lên phía trước, tự tay thắp một bó nhang khác.
Hành động của Đan Quỳnh từ lúc nãy đến giờ khiến tôi có chút ngỡ ngàng. Rõ ràng trên mạng nói chuyện rất bình thường, mà giờ đây nàng lại tỏ ra xa cách lạ kỳ. Tôi lục lọi trong trí nhớ, cố nhớ xem mình đã từng đắc tội gì với nàng chưa, nhưng chẳng tài nào nghĩ ra nổi.
Dũng Khùng đứng bên cạnh, khoanh tay quan sát mọi chuyện nãy giờ. Trong mắt gã thủ lĩnh Dark Knight, chúng sinh bình đẳng dù là trai hay gái, đẹp hay xấu, chỉ cần khiến hắn không vừa ý, thì cũng chẳng khác gì nhau.
Hắn nhíu mày, rồi bất ngờ bước lên phía trước, ánh mắt trừng trừng như muốn quát thẳng vào mặt Đan Quỳnh.
Nàng khẽ giật mình, thoáng lùi ra sau khi bắt gặp ánh mắt hằm hằm của Dũng Khùng.
Biết tính thằng bạn, tôi lập tức bước lên chặn giữa hai người, vỗ vai hắn một cái, rồi nhướn mày.
Dũng Khùng điên tiết , nhưng cũng lui xuống hắn không quên gằn giọng quát vào mặt tôi :
“Mày! Cứ gặp gái là đần ra "
Tôi ngại ngùng quay sang Đan Quỳnh, cố nở một nụ cười tươi nhất có thể . Rồi bất chấp ánh mắt như muốn giết người của Dũng Khùng tôi liền bảo nàng :
“Hehe, anh xin lỗi nhé! Bạn anh nó đó giờ đầu óc có vấn đề.”
Nàng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu chủ động nhận lấy nhang từ tay tôi .
Chúng tôi lần lượt dâng hương lên tượng Quan Âm, mỗi người một suy nghĩ riêng trong lòng. Tôi cũng lặng lẽ nhắm mắt, khẽ cầu mong một điều gì đó, nhưng chỉ mình tôi biết.
Sau đó, cả nhóm kéo nhau ra những tảng đá lớn nằm cheo leo bên vách núi. Ngồi đó, vừa trò chuyện, vừa ngắm nhìn thành phố từ trên cao, cảnh vật lúc này như một bức tranh thủy mặc kỳ vĩ mà dịu dàng.
Dù sau chuyện ban nãy, vẻ lạnh lùng của Đan Quỳnh đã bớt đi đôi chút, nhưng nàng vẫn giữ khoảng cách với tôi.
Ẻm này đúng là khó tính thật!
Hai lần liên tiếp làm tổn thương lòng tự ái của thằng con trai mới lớn như tôi. Càng như vậy, trong tôi càng trỗi dậy một cảm giác rất lạ máu chinh phục bỗng bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Suốt cả đêm hình ảnh Đan Quỳnh chiếm trọn lấy tâm trí tôi tự bao giờ .
Đăng bởi | key888 |
Thời gian |