Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đối mặt với sự thật

Tiểu thuyết gốc · 1113 chữ

Minh không biết mình đã đứng trong không gian kỳ lạ này bao lâu, chỉ biết rằng tất cả những gì xảy ra xung quanh anh đã thay đổi. Khi bóng tối cuối cùng tan biến, không gian trở nên sáng sủa hơn, nhưng lại mang một cảm giác lạnh lẽo vô cùng. Anh cảm thấy như mình đã bước vào một thế giới khác, một nơi mà sự sống và cái chết chỉ cách nhau một sợi dây mỏng manh.

Trong khoảnh khắc, Minh nhận ra rằng không gian này không giống bất kỳ thế giới nào mà anh từng biết. Những bức tường đá xung quanh đều mang dấu vết của thời gian, mờ nhạt, trầm mặc, như thể đã tồn tại từ hàng thế kỷ trước. Bầu trời trên cao không phải là bầu trời của thế giới thực, mà là một màn sương màu xanh đen kỳ lạ, tạo ra một cảm giác vô định, không biết đâu là thực, đâu là mơ.

Anh đứng đó, cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể mình. Sức mạnh mà anh vừa khai phá dường như vẫn còn âm ỉ trong người, và nó không chỉ là sức mạnh vật lý mà còn là một thứ gì đó vô hình, khiến anh cảm thấy như có thể làm chủ được mọi thứ. Nhưng đồng thời, nó cũng mang đến một cảm giác bất an, như thể có một điều gì đó đang đợi anh, một thứ mà anh chưa thể hiểu hết.

Đột nhiên, một âm thanh vang lên, lần này rõ ràng hơn bao giờ hết. “Minh, ngươi đã đến lúc đối diện với sự thật.”

Giọng nói này không phải của người đàn ông bóng đêm mà anh đã gặp trước đó. Nó vang lên từ đâu đó phía trước, từ trong màn sương đen mờ mịt. Minh xoay người, tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh, nhưng không thể nhìn thấy ai. Sự im lặng bao trùm, và chỉ có giọng nói đó tiếp tục vang vọng trong không gian.

“Ngươi đã vượt qua thử thách đầu tiên, nhưng thử thách thật sự mới bắt đầu,” giọng nói lại cất lên, đầy vẻ bí ẩn. “Bây giờ, ngươi phải đối mặt với điều mà ngươi đã bỏ qua từ rất lâu.”

Minh cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. “Điều gì?” Anh hỏi, giọng có phần căng thẳng.

Một hình ảnh bất chợt hiện lên trong tâm trí Minh, một bức tranh mơ hồ nhưng lại mang một cảm giác rất quen thuộc. Anh nhìn thấy mình, một đứa trẻ nhỏ, đứng bên cửa sổ ngôi nhà cũ. Mẹ anh, người phụ nữ mà anh yêu thương nhất, đang đứng ngoài cửa, đôi mắt bà đầy ấm áp nhưng cũng có sự u sầu khó hiểu. Trong khoảnh khắc ấy, Minh cảm thấy một sự giằng xé trong lòng, như thể có một thứ gì đó mà anh đã quên đi, nhưng giờ đây nó lại trở về, ám ảnh và dày vò anh.

“Ngươi đã bỏ qua những gì đã xảy ra trong quá khứ, Minh. Nhưng giờ, ngươi không thể trốn tránh nữa.”

Cảm giác này như một cú đánh mạnh vào tâm trí anh. Minh cảm nhận rõ rằng, trong quá khứ, có một điều gì đó anh đã cố gắng quên đi, một sự kiện đã thay đổi cuộc đời anh. Nhưng chính những ký ức ấy lại là chìa khóa để anh hiểu rõ hơn về bản thân mình và lý do tại sao anh lại bị kéo vào thế giới này.

Một hình bóng mờ nhạt bắt đầu hiện ra từ trong màn sương. Đó là một người phụ nữ, nhưng không phải là mẹ của Minh. Cô ấy có vẻ ngoài rất giống bà, nhưng lại mang một sự u sầu và bất an. Gương mặt cô ấy lạ lẫm, nhưng đôi mắt thì không. Đôi mắt đó là đôi mắt của mẹ Minh, ánh mắt mà anh đã nhìn thấy hàng ngày khi còn là một đứa trẻ.

“Con đã quên mẹ sao?” Giọng nói của người phụ nữ vang lên, nhưng lần này không phải là tiếng của mẹ Minh. Đó là một giọng nói khác, mơ hồ, yếu ớt.

Minh không thể tin vào những gì mình đang thấy. “Mẹ…” Anh thì thầm, nhưng không thể hoàn toàn hiểu được điều gì đang xảy ra.

Người phụ nữ kia bước về phía anh, nhưng khi cô ta bước đi, mặt đất dưới chân cô bỗng nhiên nứt ra, như thể có một lực lượng nào đó đang kéo cô ta xuống dưới. Cô ấy cố gắng vươn tay về phía Minh, nhưng sự hư vô đã nuốt chửng cô ta vào bóng tối.

“Không… đừng đi!” Minh hét lên, nhưng mọi thứ đã quá muộn. Người phụ nữ kia biến mất, chỉ còn lại một khoảng trống vô tận.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong không gian: “Ngươi sẽ không thể cứu ai nếu không thể cứu chính mình, Minh.”

Minh cảm thấy như bị rơi vào một vực sâu, mọi thứ xung quanh anh trở nên mờ nhạt, không rõ ràng. Anh cố gắng vươn tay, nhưng không thể làm gì để giữ lấy hình bóng kia. Sự tuyệt vọng lại trỗi dậy trong lòng anh, nhưng một cảm giác khác, một nguồn sức mạnh kỳ lạ, bỗng nhiên xuất hiện trong anh. Nó là một nguồn lực mà anh chưa bao giờ cảm nhận được trước đây, và nó thúc đẩy anh đứng vững.

“Không,” Minh thì thầm, quyết tâm trỗi dậy. “Tôi sẽ không bỏ cuộc.”

Một tia sáng lóe lên trong không gian tối tăm. Đột nhiên, tất cả mọi thứ bắt đầu thay đổi. Bóng tối dần tan đi, thay vào đó là một ánh sáng ấm áp, như thể Minh vừa vượt qua một ngưỡng cửa quan trọng. Anh cảm thấy cơ thể mình tràn đầy năng lượng, và mọi ký ức, dù đau đớn hay khó khăn, đều trở thành một phần của anh, một phần không thể thiếu trong hành trình của anh.

Minh hiểu rằng, để tiến bước vào thế giới này, anh không thể chỉ dựa vào sức mạnh bên ngoài. Anh phải đối mặt với những nỗi đau trong quá khứ, những bí mật trong chính mình. Và anh biết rằng, không có con đường nào dễ dàng. Mỗi bước đi, mỗi quyết định sẽ là một thử thách. Nhưng anh không còn sợ hãi nữa. Anh đã sẵn sàng đối mặt với sự thật, dù nó có khó khăn đến đâu.

Bạn đang đọc Hành Trình Vượt Thời Gian sáng tác bởi Namhoahong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Namhoahong
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.