Hoàn cảnh
Bước chân xuống từng bậc cầu thang Cơ Đức cuối gầm mặt không biết đang nghĩ gì. Bước xuống nhà hắn không nói gì lặng lẽ bước tới cái bàn phía trước trên bàn không biết từ khi nào đã có sẵn một tô mì nóng hổi kế bên là một cái ba lô củ kĩ hắn vớ lấy cái ghế gần đó cuối đầu ăn nhanh nhất có thể thỉnh thoảng Cơ Đức vẫn liếc nhìn về căn phòng cuối nhà thông qua cánh cửa khép hờ hắn có thể chứng kiến bóng dáng một người phụ nữ. Khi nhìn thấy bóng dáng ấy trong mắt Cơ Đức ánh lên đầy phức tạp mỗi lần như thế hắn lại cuối đầu ăn nhanh tô mì.Thời gian trôi qua nhiều lần như thế cứ tiếp diễn tô mì cũng bị giải quyết xong Cơ Đức nhanh chóng vớ lấy cái ba lô bước nha ra khỏi nhà bóng dáng gấp gáp như muốn trốn tránh gì đó. Bỗng dưng một âm thanh diệu dàng vang lên: À Cơ Đức hôm nay cha con trở về muốn quà gì ông ấy mua cho Nghe thấy âm thanh Cơ Đức đứng lại : không cần đâu chỉ cần cha về thăm mẹ con mình là đủ rồi . Nói rồi hắn liền chạy đi bộ dạng càng gấp gáp hơn cả khi nãy. Từ nhà bếp bước ra nhìn bóng lưng Cơ Đức người phụ nữ không khỏi lại nhìn nhiều vài lần: thằng nhóc này hôm nay có hơi kì lạ a. Lúc này trên đường Cơ Đức đang không ngừng lao đi như bay, hắn chạy chạy nhanh hết mức có thể để càng đi xa khỏi căn mà hắn vừa đi ra thậm chí ngay từ đầu hắn còn không nhìn kỹ nó . Khi đã chạy được một khoảng rất xa Cơ Đức mới dừng lại ngồi xuống một tay chống xuống mặt đất một tay xoa ngực thuở dốc liên tục trong lòng cười khổ: Cổ thân thể này thật sự quá yếu đuối rồi . Thời gian trôi qua Cơ Đức dần lấy lại sức hắn đi từ từ trên đường không còn chạy bán sống bán chết như lúc nãy . Trong đầu bắt đầu sắp xếp từng dòng tin tức. Nguyên lai ngày ấy Cơ Đức tuy thoát khỏi hoàng cảnh đáng sợ nhưng vì một lý do nào đó mà chính hắn cũng không biết khiến bản thân xuyên vào cổ thân thể này cũng chính là Cơ Đức hiện tại . Điều trùng hợp là cổ thân thể này cũng gọi Cơ Đức mẹ tên là Hạ Vũ cha gọi Cơ Đạo do Cơ Đức từ nhỏ có cơ thể yếu ớt lúc nhỏ còn lâm bạo bệnh khiến gia đình gần như kiệt quệ Cơ Đạo thường xuyên đi làm xa nhà . Nghĩ tới đây Cơ Đức cười khổ hắn đứng lại nhìn lên bầu trời trong xanh lại cuối đầu xuống thuở dài hắn từ từ nhắm mắt lại tay phải đặt lên ngực sắt mặt dần trở nên nghiêm túc :
Tuy ta không biết vì sao cũng không cố ý nhưng việc ta chiếm lấy thân thể của ngươi là thật. Ta thật sự xin lỗi!
Nhưng dù là vậy ta cũng không có cách nào trả lại nó cho ngươi mà ngươi cũng không có khả năng lấy lại nó . Ta biết ngươi có vô số tâm nguyện muốn làm muốn thực hiện vì ngươi cũng là vì chính ta sẽ cố gắng hoàng thành những hối tiếc của ngươi .
Từ giờ ta là ngươi cũng là Cơ Đức.
Cơ Đức mày sao thế
Bỗng một âm thanh vang lên từ sau lưng làm Cơ Đức giật bắn mình . Thuở lấy một hơi hắn quay lại sau lưng lúc này trước mặt Cơ Đức là một nam hài có làng gia ngăm đen khuôn mặt có chút tò mò nhìn hắn. Vừa nhìn thấy khuôn mặt này Cơ Đức cũng chỉ lắc đầu quay đi :
Không có gì tao hơi mệt nên dừng lại nghỉ chút thôi
Thật không đấy thấy không ổn tao xin nghỉ cho
Nam hài giọng có chút hồ nghi :
Nhìn thấy giáng vẽ này Cơ Đức cũng bất đắt dĩ :
Thật không có gì đâu mày tin tao .
Nói rồi Cơ Đức quay người bước đi cũng không nhìn lại nam hài phía sau . Chỉ là vừa bước được vài bước liền bị một bóng dáng chạy vượt qua một làng hương thơm nhè nhẹ truyền vào mũi không khỏi hít nhiều vài lần trước mặt hắn lúc này là một bóng dáng một nữ hài thướt tha khuôn mặt thanh tú mái tóc xõa dài khẽ cười nhìn về hắn và nam hài :
Này vừa rồi hai cậu đang to nhỏ gì đấy .
Nghe thấy thanh âm Cơ Đức chưa kịp mở miệng thì nam hài sau lưng đã chạy lên giọng điệu cười đùa:
Haha không có gì chỉ là bệnh công tử của chúng ta đi bộ mệt quá dừng lại thuở lấy hơi thôi .
Nghe thấy câu này sắc mặt Cơ Đức cũng không khỏi đen đi mấy phần hắn lạnh nhạt nói:
Nếu không có gì thì chúng ta đi thôi.
Nói rồi không đợi trả lời Cơ Đức liền bước đi . Nhìn bóng lưng bóng lưng Cơ Đức nam hài đôi mắt nam hài hiện lên tia suy tư nhìn về phía nữ hài:
Tử Quỳnh hôm nay Cơ Đức có chút lạ a .
Lạ cái đầu cậu ấy là cậu chọc cậu ấy nổi giận rồi thì có
Nữ hài trừng mắt nhìn nam hài trả lời. Nói rồi hai người cũng đuổi theo bóng lưng Cơ Đức cách đó không xa.Trên đường đi nam hài và nữ hài không ngừng cải cọ trêu đùa nhau còn Cơ Đức từ vị trí dẫn đầu ban đầu đã tuộc lại phía sau . Lúc này hắn mới có thời gian nhìn cảnh vật xung quanh con đường mà bản thân đang đi hai bên là từng cách đồng lúa tràn ngập sinh cơ của màu xanh tự nhiên trên đường từng cơn gió thổi nhè nhẹ mang theo từng làng hương thơm cây cỏ buổi sớm.Hit hà lấy hương thơm Cơ Đức nhìn đôi nam hài nữ hài đang cười đùa trước mặt môi khẽ cười . Nam hài gọi Trần Phong có thể xem là người bạn nối khố của cổ thân thể tính cách hoạt bát náo động chỉ là có một tật xấu là đôi lúc hay vô tình đá xoáy vào chỗ đau của người khác ngoài ra tên này còn là một công tử nhà giàu ẩn mình cái này là Cơ Đức từ ký ức của cổ thân thể này suy ra. Còn nữ hài họ Phong tên đầy đủ là Phong Tử Quỳnh cùng với Trần Phong là hai người bạn thân cũng là hai người bạn duy nhất của cổ thân thể này về lai lịch nàng có chút thần bí nàng ở cùng mẹ hai người đến sống tại thôn của Cơ Đức từ ba năm trước họ tới từ đâu thì không ai biết chỉ là Trần Phong có lẽ biết rõ lai lịch bọn họ cái này cũng chỉ là suy đoán của Cơ Đức. Cơ Đức và Tử Quỳnh quen từ hai năm trước khi ấy Cơ Đức cứu nàng khỏi mấy con chó dữ của thôn chỉ là vì vậy Cơ Đức cũng bị mấy con chó cắn cho suýt mất mạng may mà Trần Phong tới kịp tên này không ngờ lại khỏe không ngờ hắn cầm cây đánh chạy hết đám chó nhưng Cơ Đức cũng phải từ nằm viện ba tháng sau vụ này . Từ ấy Cơ Đức cùng Trần Phong , Tử Quỳnh trở thành một nhóm trong nhóm thì Tử Quỳnh thường xuyên chiếu cố Cơ Đức rất nhiều chí ít cũng là đại ngộ mà Trần Phong không có đối với việc này Trần Phong nhiều lần kháng nghị đồi bình đẳng chỉ là tên này toàn dỡ giọng điệu cười cợt không nghiêm túc gõ ràng tên này cũng không quan tâm đến việc này nhưng có điều theo ký ức của cổ thân thể này Cơ Đức có cảm giác như hai người bạn này có bí mật gì đó mà cổ thân thể này không biết . Nghĩ tới đây Cơ Đức cũng không khỏi mắng chính mình :
Không ngờ ta lại nghi ngờ hai tên hài tử . Sao có cảm giác như ta là người xấu tâm cơ thâm trầm thế nhỉ.
Mãi suy nghĩ miên man bất giác Cơ Đức cũng đến trường nhìn thấy dòng chữ trung học ngưu đầu còn cách không xa ánh mắt Cơ Đức tràn đầy chờ mong.
Đăng bởi | Vanhahaha |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 22 |