Về nhà
Sau khi giới thiệu xong Phạm Nhu bắt đầu tiết dạy của mình . Nàng khẽ nói giọng nói nhẹ nhàng thanh thúy vang vọng khắp lớp học:
Lớp trưởng là bạn nào ? Có thể cho cô biết thông tin của lớp .
Lúc này một nữ sinh ngồi cách Cơ Đức không xa đứng lên giọng nói lễ phép :
Thưa cô em gọi Hà Linh . Lớp ta có 30 bạn có mặt 28 vắng hai bạn là Trần Phong và Phong Tử Quỳnh.
Nói rồi nữ sinh ngồi xuống . Nghe xong lời nói của nữ sinh Phạm Nhu khẽ nhìn về hai bàn trống cuối lớp song song chỗ ngồi của Cơ Đức lần lượt thuộc dãy bàn chứng giữa và dãy bàn cuối lớp. Phạm Nhu không khỏi nhìn nhiều vài lần rồi bước về bàn giáo viên bắt đầu tiết học . Thời gian trôi qua trong lúc giản bài Phạm Nhu thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía chỗ ngồi của Trần Phong cùng với Tử Quỳnh. Nhìn thấy hành động này của nàng Cơ Đức có chút kinh hoảng :
Chắc do mình nghĩ nhiều thôi !
Làm gì có chuyện trùng hợp đến thế .
Cơ Đức cố gắng trấn an bản thân chỉ là càng lúc hắn càng cảm giác có gì đó không ổn . Cảm giác này bắt đầu có khi mỹ nữ giáo viên tên Phạm Nhu kia xuất hiện. Đó là cảm giác bất an khiến Cơ Đức không thể không nghĩ nhiều. Lật từng chương sách trên bàn Cơ Đức vừa suy nghĩ về việc nữ giáo viên vừa tiếp nhận tri thức về thế giới mà hắn đang sống. Kì thực đó là ý định ban đầu của Cơ Đức đến tận bây giờ hắn mới có thời gian thực hiện . Nhìn từng dòng chữ trên sách cùng với ký ức nguyên bản của cổ thân thể này.
Cơ Đức biết thế giới này gọi Hồng Tinh sỡ dĩ gọi như thế là vì cứ mười năm cả bầu trời sẽ chuyển sang màu huyết hồng như máu cực kỳ yêu dị. Đây là hiện tượng được ghi lại từ xa xưa tới bây giờ vẫn chưa có lời giải. Hồng Tinh có bảy đại lục bao gồm cực bắc đại lục và cực nam đại lục giá băng quanh năm không có sự sống cùng với năm đại lục là Trung Huyền Lục , Bắc Huyền Lục, Nam Huyền Lục, Đông Huyền Lục, Tây Huyền Lục . Mỗi một đại lục có một đế quốc cùng vô số tiểu quốc phụ thuộc. Về diện tích Hồng Tinh cơ hồ lớn gấp ba lần địa cầu chỉ là về thành tụ khoa kỉ lại tuộc hậu hơn địa cầu chí ít một bậc. Nơi Cơ Đức sinh sống là một vùng hẻo lánh của Đại Hồng đế quốc của Trung Huyền Lục. Lật nốt những trang cuối cùng của cuốn sách địa lý Cơ Đức thuở sâu một hơi . Có lẽ là xuyên việt giả khiến cho tin thần lực Cơ Đức mạnh mẽ hơn người bình thường. Khiến hắn như vậy mà có thể nhớ hết toàn bộ cuốn sách. Lại nghĩ về mỹ nữ giáo viên trong lòng Cơ Đức tràn đầy bất an . Giữa lúc Cơ Đức đang chìm đắm trong suy nghĩ miên man một tiếng trống vang lên. Tiết học kết thúc, nhìn bóng dáng mỹ nữ giáo viên đi xa Cơ Đức thuở dài lấy một hơi hắn khẽ lắc đầu chuẩn bị cho tiết học tiếp theo. Một thầy giáo có vẻ mặt kiên nghị bước vào lớp. Theo tiết học diễn ra sự bất an trong lòng Cơ Đức dần vơi đi hắn nhìn ra cửa sổ nhìn xuống sân trường rộng lớn. Chỉ thấy bốn góc là bốn cây cổ thụ to lớn cơ hồ cần ít nhất bốn người mới có thể ôm trọn tán cây rộng lớn che khuất một góc sân nhất thời một suy nghĩ bát quái hiện lên trong đầu Cơ Đức:
Trống đâu? Trường thông báo thời gian tiết học bằng tiếng trống nhưng lúc ta bước vào với ngay bây giờ cũng không thấy nó đâu .
Bỏng một âm thanh có chút khàng khàng vang lên khiến Cơ Đức giật mình đứng dậy:
Cơ Đức.
Dạ có em !
Cơ Đức trả lời sắc mặt có chút chọt dạ . Ngay lúc âm thanh vang lên Cơ Đức liền biết của ai . Lúc này thầy giáo nhìn Cơ Đức hỏi :
Cơ Đức lúc nãy thầy nói gì?
Dạ lúc nãy thầy gọi em ạ
Cơ Đức trả lời giọng điệu nghiêm túc mặt không biến sắc. Nghe thấy thanh âm cả lớp liền cười rộ lên thầy giáo cũng cảm thấy tức cười trước câu trả lời của Cơ Đức. Chỉ là lại hắn giọng:
Cơ Đức lần sau chú ý nghe giảng.
Sau lại đi tới bàn ném cho Cơ Đức một sắp bài tập:
Mai nộp cho thầy không có thì 1 điểm.
Cơ khẽ dạ rồi thu lấy bài tập ngồi xuống. Sau đó Cơ Đức cũng nghiêm túc nghe giảng bài chí ít bề ngoài là vậy. thời gian trôi qua buổi học của Cơ Đức cũng kết thúc lúc bước ra khỏi cổng trường hắn vẫn không khỏi nhìn nhiều vài lần:
Ruốt cuộc cái trống ở nơi nào sao mình không thấy?
Cơ Đức khẽ nhủ thầm trong sắc mặt đầy vẻ khó hiểu cùng suy tư . Từ từ bước xa khỏi trường Cơ Đức vẫn không ngừng suy nghĩ về vấn đề này . Kỳ thật Cơ Đức cũng không quá tò mò về cái trống chỉ là hắn cần làm vậy để vơi đi sự bất an gia tăng từng chút trong lòng . Giữa lúc này Cơ Đức cảm giác như vai của mình như có ai chạm vào hắn chợt quay người lại. Lúc này trước mắt Cơ Đức là Trần Phong cùng Tử Quỳnh đang cười hì hì nhìn hắn. Đôi mắt Cơ Đức có chút kì dị thoáng qua nhưng sắc mặt lại hiện lên vẻ ngờ vực hắn hỏi:
Các cậu trốn đi buổi giờ.
Lúc này Trần Phong cười hì hì đáp:
Cơ Đức thỉnh thoảng cậu cũng nên cúp học đi chơi cảm giác rất tuyệt vời đấy
Tuy Trần Phong không trả lời trực tiếp nhưng nghe câu trả lời Cơ Đức cũng biết kết quả . Hắn khẽ cười nhìn về hai người:
Hai cậu cúp học cùng nhau không phải là đi hẹn hò chứ?
Cơ Đức giọng trêu chọc hỏi chỉ là vừa nói xong giọng Phong Tử Quỳnh lại gấp gáp vang lên :
Cơ Đức không như cậu nghĩ đâu bọn mình chỉ là đi chơi bình thường thôi .
Nghe thấy lời giải thích Cơ Đức cũng giật mình hắn hỏi như thế cũng chỉ mang ý trêu đùa mà thôi lấy tuổi của bọn họ chuyện hò làm sao có thể. Bình thường nghe thấy giải thích như thế Cơ Đức thường sẽ tiếp tục chiêu đùa mấy câu. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt như muốn khóc của Tử Quỳnh. Cơ Đức không hỏi giật mình tự mắng trong lòng:
Cô bé này không phải thích ta rồi đấy chứ à không phải nói thích cổ thân thể này mới đúng.
Nghĩ tới đây Cơ Đức không khỏi trả lời lắp lém cho qua:
Được rồi tớ tin cậu nếu không có gì chúng ta mau đi về nhà thôi.
Nói Cơ Đức bước nhanh cũng không dám quay lại nhìn nữ hài một mạch bước đi . Từng tia nắng chói chang chiếu lên con đường làng bầu không khí nóng bỏng cùng ôi bức lang tràn bốn phía. Bước chân trên con đường Cơ Đức lao đi từng giọt mồ hôi trên trán hắn thuở sâu liên tục đôi mắt hiện lên đầy vẻ suy tư trái với bộ dáng mệt mỏi của bản thân. Cách đây không lâu Cơ Đức vừa tách ra với Trần Phong và Tử Quỳnh trong nhóm ba người Cơ Đức có nhà xa nhất . Lúc Trần Phong cùng Tử Quỳnh xuất hiện sau lưng Cơ Đức hoàn toàn không cảm giác được gì . Nếu như là buổi sáng hắn còn cho là mình lúc ấy đang tập trung suy nghĩ không để ý xung quanh nhưng sau lần gặp gỡ Cơ Đức biết bản thân có cảm giác nhạy bén hơn bình thường nhất là khi trong lòng Cơ Đức đang bất an đối với xung quanh tràn đầy mẫn cảm. Nhưng Trần Phong cùng Tử Quỳnh lại có thể xuất hiện ngay sau lưng mà Cơ Đức không hay biết gì. Có lẽ trải qua sự việc phi thường khiến Cơ Đức suy nghĩ một vấn đề cũng theo hướng không theo tiêu chuẩn bình thường. Chỉ là lúc này Cơ Đức cũng không còn tâm tình đi suy nghĩ truyện này. Nhìn ngôi nhà hai tầng cũ kỹ bám đầy rêu xanh trước mặt. Cơ Đức hít sâu vào một hơi rồi đẩy cửa bước vào:
Mẹ ơi con đi học về.
Đăng bởi | Vanhahaha |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 15 |