Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến đau thương thành động lực

Tiểu thuyết gốc · 1741 chữ

Sau một tuần tự giam mình trong phòng, tôi tưởng như đã quen với cái lạnh và sự im lặng bao trùm quanh mình.

Mỗi đêm, tôi lại lẩn trốn vào trong chăn, cố gắng chôn vùi nỗi đau vào những giọt nước mắt lặng lẽ rơi.

Những buổi sáng, dù cho có sưng mắt hay gầy đi, tôi vẫn ra ngoài, cố tỏ ra mạnh mẽ để che giấu sự mệt mỏi sâu kín trong lòng.

Bố mẹ tôi, hai người chủ tiệm ăn nhỏ phục vụ sinh viên, đã trải qua biết bao thăng trầm cuộc sống nên cũng chẳng phải người dễ bị qua mặt.

Bố tôi, với vẻ ngoài rắn rỏi, đầu đội chiếc khăn vải trắng bạc màu vì mồ hôi, miệng thường gắn câu đùa chọc khách.

Còn mẹ tôi, luôn dịu dàng mà cũng quyết đoán, tay cầm môi múc canh, nụ cười luôn thường trực dù công việc có vất vả đến đâu.

Buổi sáng hôm đó, khi tôi lê bước từ phòng ra, không thể giấu nổi tiếng sụt sịt của mình, bố mẹ tôi ngừng tay cùng lúc, đồng loạt ngước lên nhìn tôi.

Không nói một lời, nhưng ánh mắt của họ có một nỗi lo âu khó tả.

Khi tôi rời khỏi, tôi nghe thấy tiếng bố thở dài thật nhẹ, rồi tiếng thầm thì của mẹ, cuộc đối thoại mà tôi không được nghe nhưng lại làm ấm lòng hơn bất cứ lời an ủi nào.

---

Mẹ khẽ thở dài, quay sang bố. “Ông nó này, dạo này con bé nó khác lạ quá…”

Bố tôi chỉ gật gật đầu, tay vẫn cầm chặt chiếc môi khuấy nồi nước dùng, nhưng ánh mắt không giấu nổi sự lo lắng.

“Tôi biết chứ, nhưng mà… nó vốn cứng rắn lắm, chuyện này rồi nó cũng tự vượt qua thôi, nhưng chịu khổ một mình như thế…haizz?”

Mẹ tôi trầm ngâm, mắt nhìn về phía phòng tôi.

“Ông còn nhớ không, ngày trước, nó gặp chuyện gì cũng kể hết với chúng ta. Nhưng giờ lớn rồi, có lẽ chuyện nó đang đối mặt không còn dễ dàng mà nói ra như xưa.”

Bố tôi trầm ngâm, mấy nếp nhăn trên trán càng hằn sâu hơn.

“Chẳng phải con mình đã từng hứa rằng không bao giờ che giấu chuyện gì với bố mẹ sao? Mình đã dạy nó biết mở lòng với người khác cơ mà, sao giờ lại chọn cách chịu đựng một mình thế này?”

“Có những chuyện, mình cũng phải để con nó tự đối diện thôi, ông ạ. Con gái lớn rồi, gặp chuyện tình cảm, có lẽ nó không muốn mình can thiệp vào. Nhưng nhìn con buồn rầu như thế này, làm mẹ không thể không đau lòng.” Mẹ tôi đặt nhẹ cái môi xuống bàn, rồi đi đến bên bố, giọng như dằn nén một nỗi lo lắng khôn nguôi.

Bố tôi thở dài, khẽ lau bàn tay lên cái tạp dề, trầm ngâm một lúc lâu.

“Bà bảo, liệu mình có nên hỏi thăm nó không? Chẳng phải lần trước nó kể có bạn trai rồi sao? Tôi không muốn xen vào chuyện riêng tư của con, nhưng nhìn nó đau khổ thế này…”

Mẹ tôi ngẫm nghĩ một lúc, rồi như vừa nảy ra một ý tưởng, bà vội vàng đi vào trong phòng, lấy điện thoại và bấm số của Lương Hoa. Vừa nghe máy, mẹ tôi nói ngay, giọng tha thiết: “Con ơi, dạo này Linh nhà dì hình như có chuyện. Con có thể tới giúp dì xem nó ra sao không?”

Mẹ quay lại, nở nụ cười nhẹ nhõm khi nghe lời đáp từ đầu dây bên kia. “Cảm ơn con, có lẽ Linh sẽ mở lòng với bạn bè hơn.”

---

Bố nhìn mẹ, mắt ánh lên sự hài lòng pha chút mừng rỡ. “Vẫn là bà sáng suốt nhất! Lũ trẻ bây giờ không giống thời mình, chúng sẽ không dễ dàng chia sẻ với bố mẹ, nhưng với bạn bè thì khác.”

“Thì tôi cũng đâu phải vừa! Có lẽ khi ở bên bạn, Linh sẽ dần dần kể hết, và khi nào cần mình sẽ giúp con bé.” Mẹ đáp lại, rồi quay lại tiếp tục công việc, nhưng không ngừng nhìn về phía phòng tôi.

Vừa lúc ấy, bố tôi mới lên tiếng, khẽ cười. “Này, bà có nghĩ rằng mình đã từng trải qua chuyện này chưa? Bà quên hồi xưa khi tôi giận bà suốt một tuần vì hiểu lầm bà gặp lại người yêu cũ à? Lúc ấy bà cũng trốn chăn khóc đấy thôi!”

Mẹ ngạc nhiên bật cười, đấm nhẹ vào vai bố. “Ông lúc nào cũng nhắc lại chuyện cũ! Nhưng đúng là trẻ con bây giờ phức tạp hơn. Tôi chỉ mong con mình đủ kiên cường, không sa ngã là được.”

“Bà cứ lo xa thôi! Con bé là người mạnh mẽ, lại biết suy nghĩ. Nếu có thể vượt qua lần này, con bé sẽ còn trưởng thành hơn nữa.” Bố tôi khẽ vỗ vào vai mẹ, ánh mắt tràn đầy niềm tin.

Mẹ tôi nhìn vào mắt bố, gật đầu đồng tình. Nhưng trong lòng, bà vẫn không khỏi nén một chút lo lắng, bởi dù cho Linh có mạnh mẽ đến đâu, với bố mẹ, con cái mãi mãi vẫn chỉ là những đứa trẻ cần được chở che.

---

Tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của mẹ. Khi bà bước ra, thì thấy Lương Hoa và Hạ đứng trước cửa, vẻ mặt tràn đầy lo lắng. Bà mỉm cười nhẹ, mở cửa và ra hiệu cho hai cô bạn của tôi vào nhà.

Lương Hoa nhìn mẹ, giọng đầy quyết tâm: “Dì yên tâm đi, bọn con sẽ cố gắng giúp Linh!”

Mẹ tôi mỉm cười hài lòng, vỗ nhẹ lên vai hai cô bạn thân của tôi. “Cảm ơn các con. Linh tuy mạnh mẽ, nhưng dù sao nó cũng là con gái. Dì biết nó sẽ nghe lời các con hơn là lời dì.”

Hạ gật đầu, trong mắt ánh lên sự quyết tâm. “Dì cứ để bọn con lo. Nếu Linh không chịu nói gì, bọn con sẽ không để cô ấy thoát đâu!”

Mẹ cười lớn, rồi nhìn theo hai cô bạn khi họ bước vào phòng tôi, lòng dường như nhẹ nhõm hơn.

---

Đột nhiên, bên ngoài cửa vang lên tiếng xe và tiếng bước chân. Tôi ngước lên, nhận ra đó là Lương Hoa và Hạ.

Hai cô bạn bước vào nhà, liếc nhìn nhau như đã có kế hoạch từ trước. Không để tôi kịp phản ứng, họ lao thẳng vào phòng tôi.

“Hù!” Hạ vừa xông vào vừa hét lên, trông hệt như một kẻ phá đám, còn Lương Hoa thì làm vẻ mặt bi thương, cố gắng an ủi.

“Linh à, chúng mình biết cậu đau khổ lắm, nên mới tới đây để giúp cậu…”

Nhưng cả hai chợt khựng lại khi thấy tôi đang ngồi trước màn hình máy tính, tập trung vào hàng loạt dữ liệu điều tra.

Tôi xoay ghế lại, nhếch môi mỉm cười mệt mỏi. “Hai cậu có vẻ rảnh quá nhỉ? Tớ cũng buồn, nhưng buồn mãi có giải quyết được gì đâu.”

Cả hai cô bạn ngơ ngác nhìn nhau, rồi đồng thanh lên tiếng: “Linh, cậu đang làm cái gì vậy?”

“Đang làm việc thôi,” tôi đáp nhẹ. “Có những chuyện buồn không giải quyết được bằng nước mắt, nên tớ quyết định tập trung vào điều tra.

Tớ sẽ tiếp tục công việc, sẽ tìm hiểu kỹ hơn về Phong và lý do anh ta đến với tớ. Không chỉ để điều tra mà còn để trả lại tất cả những tổn thương mà anh ta gây ra cho tớ.” Tôi nói, giọng trầm đầy kiên định.

Lương Hoa đặt tay lên vai tôi, ánh mắt lo lắng. “Linh, trả thù liệu có khiến cậu vui hơn không? Cậu có nghĩ sẽ đạt được gì khi vùi đầu vào những điều này không?”

Tôi cười nhạt. “Cũng không biết nữa. Nhưng tớ cần phải tìm hiểu, cần biết rằng mọi đau khổ này có lý do chính đáng. Đó là cách tớ chữa lành, cách duy nhất tớ biết.” Tôi quay lại nhìn màn hình máy tính, ánh mắt không còn ngây thơ, tin tưởng như trước nữa.

Hạ ngồi xuống bên cạnh, thở dài. “Được rồi, nếu cậu đã quyết, chúng mình sẽ giúp. Nhưng Linh này, đừng để thù hận cuốn cậu đi quá xa. Bọn tớ sẽ ở bên để giữ cho cậu tỉnh táo.”

Tôi nhìn hai cô bạn, cảm thấy lòng nhẹ nhõm. “Cảm ơn hai cậu. Tớ biết là tớ đang liều lĩnh, nhưng tớ cần đi đến tận cùng của mọi chuyện. Và nếu có hai cậu bên cạnh, tớ tin là mình sẽ không lạc lối.”

Bố và mẹ tôi, lúc này đứng ngoài cửa, khẽ áp tai vào, nghe từng đoạn cuộc trò chuyện.

Khi nghe đến ý định của tôi về việc trả thù, mẹ quay sang bố, thở dài. “Con mình quả thật là quyết tâm quá. Bà không thể ngăn nó, nhưng cũng mong rằng nó đừng lún sâu quá vào chuyện này…”

Bố mỉm cười, đặt tay lên vai mẹ.

“Bà nghĩ mà xem, nếu là bà hồi trẻ, cũng gặp chuyện thế này, bà chẳng phải sẽ làm giống nó sao? Tính cách của con bé là mạnh mẽ, nhưng có giới hạn của nó. Khi nào cần, chúng ta sẽ ở bên con, đỡ con dậy nếu nó ngã.”

Mẹ gật đầu, ánh mắt dần chuyển sang niềm tin. “Thì ông nói đúng, Linh có quyết tâm của riêng mình. Con mình rồi sẽ tìm được con đường đúng thôi, có khi đây lại là cơ hội để con hiểu hơn về chính mình.”

---

Khi đêm xuống, bố mẹ tôi ngồi bên nhau, tiếp tục công việc, nhưng trong ánh mắt họ giờ đây đã thêm phần an lòng.

Những lời động viên, những cái ôm, và cả ánh mắt lo lắng sẽ luôn chờ tôi nơi mái nhà này, mỗi khi tôi cần. Và đó là nguồn sức mạnh vô giá mà tôi biết rằng, dù ngoài kia có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không bao giờ phải bước một mình.

Bạn đang đọc Hộ Vệ Của Công Chúa 1 sáng tác bởi Vodanhthanlang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vodanhthanlang
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.