Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự thật dần phơi bầy

Tiểu thuyết gốc · 1524 chữ

Được rồi, mình sẽ viết chi tiết và sâu hơn về các tình huống, cảm xúc và diễn biến tâm lý để đạt đến độ dài bạn yêu cầu nhé.

---

Trong suốt những ngày vừa qua, tôi gần như đắm chìm trong công việc, dùng nó như một thứ bùa mê để quên đi nỗi đau và những ngờ vực đang dần xâm chiếm tâm trí.

Chỉ khi tập trung vào những tài liệu dày đặc số liệu, tôi mới tạm thời rũ bỏ được suy nghĩ về Phong và tất cả những gì đã diễn ra.

Thời gian trong văn phòng là lúc tôi thấy yên tĩnh nhất, nhưng cũng là lúc tôi đang che giấu sự hỗn loạn bên trong, một sự chênh vênh mà bản thân tôi không thể nào bỏ qua.

Khi trở về nhà vào buổi tối, tôi lao mình lên chiếc giường êm ái, gối đầu xuống, nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.

Mỗi khi cảm nhận sự yên bình tưởng chừng như đã quay trở lại, tôi biết rằng chỉ là thoáng chốc, mọi thứ sẽ lại hiện lên như một bộ phim quay chậm.

Những lúc đó, tôi thật sự cảm thấy mất phương hướng, chẳng còn biết mình nên tin ai hay điều gì.

Có lúc, tôi ước giá mà mình chẳng bao giờ nhận ra sự thật, để có thể yên bình sống trong niềm tin ngây thơ ngày nào.

Nhưng thật may, mấy ngày này Hạ sang ngủ cùng với tôi, làm bạn và giúp tôi không cảm thấy quá cô đơn.

Hạ không hỏi nhiều, không ép tôi chia sẻ, chỉ nhẹ nhàng ở bên, khiến tôi cảm thấy dễ chịu vô cùng. Đêm nay cũng vậy, Hạ ngồi bên bàn trang điểm, tập trung skincare, thỉnh thoảng lặng lẽ quan sát tôi, như thể sẵn sàng chờ đợi khi tôi muốn tâm sự.

“Chị, làm gì mà dạo này chị căng thẳng thế? Trông như chị chuẩn bị khai chiến ấy…” Hạ khẽ hỏi, không nhìn tôi, chỉ tiếp tục bôi lớp kem dưỡng da.

Tôi bật cười nhạt, không nói gì, chỉ lặng lẽ nằm trên giường, nhìn lên trần nhà. Những câu hỏi trong đầu tôi lại tiếp tục quay cuồng.

Phong… rốt cuộc là người như thế nào? Có thật anh yêu tôi không, hay chỉ là một phần trong kế hoạch mà tôi không hề biết?

Sau khi nghe Hạ hỏi, tôi vẫn im lặng, chìm vào suy nghĩ của chính mình. Hạ nhìn tôi một lúc, rồi cũng chẳng nói gì thêm, để mặc tôi với không gian riêng.

Cô hiểu rõ, có những điều không dễ dàng để nói ra, nhất là khi đó là vấn đề về niềm tin và tình cảm.

Sau một lúc, tôi đứng dậy đi vào phòng tắm để thư giãn, mong rằng một chút nước mát sẽ giúp tôi nhẹ nhõm hơn.

Nhưng khi tôi vừa tắm xong và bước ra, Hạ đang ngồi trên giường, tay giữ điện thoại với vẻ lưỡng lự. Thấy tôi bước vào, cô liền ngẩng lên và nói:

“Chị, A Huy vừa gọi cho chị đấy. Anh ấy bảo gọi lại ngay nhé, có việc quan trọng!”

Nghe vậy, tôi nhanh chóng lấy điện thoại và gọi lại cho Huy. Đầu dây bên kia, giọng anh nghiêm trọng, không giống như thường lệ:

“Linh, em còn giữ cái ứng dụng game nông trại mà em giới thiệu cho anh không? Nếu còn thì em gỡ ngay lập tức đi! Bên IT vừa báo cáo là phát hiện nó chứa mã độc. Ứng dụng này có khả năng hack thông tin, và theo điều tra, nó có cùng nguồn gốc với trang web đã tấn công cơ quan đợt vừa rồi. Nguy hiểm lắm!”

Thông tin từ Huy như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim tôi. Cảm giác vừa hoang mang vừa giận dữ bùng lên trong đầu tôi.

Cái ứng dụng này chính là do Phong giới thiệu cho tôi, anh còn nhiệt tình hướng dẫn tôi cách chơi, nói rằng nó sẽ giúp tôi xả stress.

Nhưng sự thật bây giờ lại trần trụi trước mặt, phơi bày những điều mà tôi không bao giờ muốn tin.

“Cảm ơn anh, Huy. Anh đã giúp em nhận ra nhiều điều,” tôi nói, giọng run run, cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng trào.

Sau khi cúp máy, tôi lao vào điện thoại, cố gắng xóa ứng dụng đó ngay lập tức. Nhưng dù đã thử nhiều cách, tôi vẫn không tài nào gỡ được nó khỏi điện thoại.

“Không thể nào… cái này phải là lỗi gì đó,” tôi thì thầm, cảm thấy lạnh sống lưng, trái tim đập loạn xạ khi nhận ra khả năng điện thoại của mình đã bị kiểm soát hoàn toàn.

Hạ ngồi cạnh, thấy tôi lo lắng, liền hỏi:

“Chị, có chuyện gì vậy? Ứng dụng gì mà không xóa được thế?”

“Là cái game nông trại mà Phong giới thiệu cho chị. Bên IT của cơ quan vừa báo là nó có virus, còn chị thì không xóa được,” tôi nói, giọng đầy bối rối.

Nghe vậy, Hạ khẽ ngạc nhiên, rồi bất giác ngẩn người, sau đó giơ điện thoại của mình lên. “Chị, em cũng có ứng dụng này! Nhưng người giới thiệu cho em lại là… Hân Nam. Anh ấy bảo em chơi cho đỡ nhàm chán, nhưng giờ em không chắc về ý định thật sự của anh ta nữa.”

Tôi nhìn chằm chằm vào Hạ, từng từ cô nói ra càng khiến mọi chuyện trở nên rõ ràng.

Phong và Hân Nam đều liên quan đến cái ứng dụng này. Hai người đó đều tiếp cận tôi và Hạ, đều cố tình lồng ghép ứng dụng này vào cuộc sống của chúng tôi.

Chỉ nghĩ đến đó thôi, mọi giả thiết bỗng chốc trở nên tăm tối đến rợn người.

“Em thử xóa ứng dụng đi xem,” tôi bảo Hạ, trong lòng thấp thỏm.

Hạ làm theo, và chỉ trong một tích tắc, ứng dụng đã biến mất khỏi điện thoại của cô. Tôi sững người, ánh mắt không rời khỏi điện thoại của mình, lòng cảm giác như bị đổ dồn xuống vực thẳm.

Tại sao tôi lại không thể xóa được? Có phải vì Phong đã cố ý thiết lập gì đó đặc biệt trong ứng dụng của tôi không?

Tôi càng nghĩ càng thấy mọi thứ mờ mịt, như một mạng nhện quấn chặt quanh. Tôi bắt đầu lo lắng, không biết rốt cuộc mình đã rơi vào cái bẫy nào.

Giữa lúc suy nghĩ rối loạn, điện thoại bất ngờ đổ chuông, hiện tên Thương Lan.

Tôi nhanh chóng bấm nghe, nhưng khi vừa kịp nhấn nút thì cô ấy đã cúp máy. Thấy vậy, tôi liền chạy xuống dưới nhà, lấy điện thoại bàn và gọi lại cho cô ấy.

Thương Lan nhấc máy ngay lập tức, giọng cô ấy bình tĩnh:

“Linh, tôi vừa định báo với cô một tin quan trọng.”

“Có chuyện gì à?” tôi hỏi, cố gắng bình tĩnh mặc dù trái tim vẫn còn đang đập thình thịch.

“Tôi đã tiến hành một số điều tra. Phong và Hân Nam lần trước có giao dịch với tập đoàn Đại Hưng là đại diện cho một công ty thực phẩm nhỏ. Hai người họ ký hợp đồng cung cấp thực phẩm cho công ty này.”

Tôi ngạc nhiên, nhíu mày. “Cô nói là công ty nào?”

“Là một công ty thực phẩm nhỏ không tên tuổi, nhưng có điểm kỳ lạ là công ty này đã hoạt động với lợi nhuận âm suốt năm năm qua mà vẫn không phá sản. Có vẻ như nó là một vỏ bọc cho một điều gì đó.”

Nghe đến đây, mọi giả thiết trong đầu tôi gần như được xác nhận. Tôi biết rằng không thể có một công ty hoạt động lỗ liên tục mà vẫn tồn tại, trừ khi nó phục vụ cho mục đích nào đó ngầm.

“Cô nghĩ rằng Phong và Hân Nam liên quan đến việc này?” tôi hỏi, giọng vừa nghi ngờ vừa phẫn uất.

“Không chỉ là liên quan, tôi nghi ngờ hai người họ đang thao túng nó. Có thể đây là nơi để họ rửa tiền hoặc thực hiện các giao dịch bất hợp pháp,” Thương Lan nói, giọng chắc chắn.

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi. Từng lớp mặt nạ của Phong và Hân Nam dường như đang được lột ra từng chút một, phơi bày những toan tính đen tối mà tôi không ngờ tới.

Thì ra, tất cả chỉ là một màn kịch, một kế hoạch tinh vi mà tôi đã không hay biết.

Tuy nhiên bỗng Thương Lan cười mỉm một cái. Bên đầu dây bên kia Thương Lan đang cầm một điện thoại nói chuyện với tôi, tay còn lại đang mở màn hình xem một tin nhắn.

Từ: Người ẩn danh

“It’s time to end”

(Đã đến lúc kết thúc rồi)

Bạn đang đọc Hộ Vệ Của Công Chúa 1 sáng tác bởi Vodanhthanlang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vodanhthanlang
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.