88 384438
Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công
Chương 88 384438
Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối
-----
Trong thâm tâm, Cao Quân ghét nhất là những kẻ được xưng là "đại nhân vật", ra vẻ đạo mạo, nói cái gì mà "người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết", "vì đạt được mục đích cho dù có phải trả giá đại giới cũng phải làm", phải hiểu được "lấy hay bỏ" hoặc lựa chọn "hy sinh". Trong miệng bọn họ, "tiểu tiết", "đại giới" cùng "hy sinh" thường là sinh mệnh vô tội.
Sinh mệnh nào cũng đều quý giá. Không có chuyện tiêu diệt địch nhân mà không có kẻ nào hy sinh cả. Đây xác thực là một lý do chính đáng, nhưng không có lý do gì, khi tiêu diệt địch nhân, cố ý làm tổn thương người vô tội.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Hàn Tinh Tinh bị như vậy, Cao Quân cảm thấy thực hụt hẫng. Nhưng hắn còn chưa mở miệng, Hàn Tinh Tinh lại nói trước: "Lưu... Lão sư." (hay gọi Lưu manh nên quen mồm)
"Lưu lão sư? Ta sửa họ từ khi nào?" Cao Quân cười khổ.
Thấy Hàn Tinh Tinh chủ động vẫy tay chào, hắn vội vàng đi qua.
Cho dù nàng phát hiện hắn đóng giả cướp, cũng sẽ thẳng thắn nhận tội. Chờ đến lúc Ẩn Thân Hiệp bị tiêu diệt, hắn nguyện ý tiếp thu Hàn Tinh Tinh xử phạt bằng bất kỳ hình thức nào.
Nhưng không ngờ tới, vừa tới gần hắn, Hàn Tinh Tinh lập tức khẩn trương, nói trong lo lắng: "Ngày hôm qua có một tên đạo tặc chạy vào trong phòng ngủ của ta, cướp đi đồ vật."
"A?" Cao Quân kinh hô. Thấy Hàn Tinh Tinh không có nhận ra chính mình, hắn tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Sao có thể, trường học không cho phép người ngoài tiến vào?"
"Không phải người từ bên ngoài, mà giáo viên nam trong ký túc xá chúng ta." Giọng nói của Hàn Tinh Tinh có chút run rẩy: "Ta hoài nghi đó là tên lão sư ngoại quốc, Geller."
"A?" Lần này đến phiên Cao Quân bị giật mình thật sự.
"Đêm qua ta đã bị cướp, tuy nhiên hắn chỉ đoạt một lọ nước thuốc do ta chế tạo, sau đó đột nhiên nhảy lầu. Lúc ấy ta bị dọa choáng váng. Chờ lấy lại tinh thần, vốn định chạy xuống lầu báo bảo an, muốn xác định hắn nhảy lầu còn sống hay đã chết. Nhưng tới khi quay trở lại, tới hàng hiên lại gặp phải tên Geller.
Lúc đó mặt mũi của hắn ta bầm dập, người đầy máu tươi, chân đi khập khiễng. Quan trọng nhất, trên người của hắn còn tản ra mùi nước thuốc độc quyền do ta chế tạo." Hàn Tinh Tinh nói đầy căm phẫn.
Cao Quân bừng tỉnh đại ngộ, suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Đây thực sự là một hồi hiểu nhầm tốt đẹp. Cái nồi nước bẩn không ngờ đã được đổ lên người tên Geller.
Thời điểm Hàn Tinh Tinh gặp được người nước ngoài, rõ ràng là sau khi bọn họ chiến đấu, người nước ngoài xác thực bị hắn đánh trọng thương.
Hôm nay bôi kem hóa trang lên mặt, che giấu rất là khá. Mà ở trong mắt Hàn Tinh Tinh, toàn thân chấn thương, chân đi khập khiễng, còn mang theo mùi nước thuốc, liền biến thành tình cảnh sau khi cướp bóc Hàn Tinh Tinh.
Y nhảy xuống lầu rồi bị chấn thương, lọ thuốc tự nhiên vỡ tan đổ vào người. Tốt tốt tốt... Không có ai ở đây, có lẽ Cao Quân đã cười rách cả mang tai. Tự nhiên có người gánh tội thay cho mình, cảm giác chính là... Sướng!!!
"Còn xảy ra loại sự tình này? Thật sự khiến người ta khó hiểu. Y cướp bóc của ngươi chỉ là một lọ thuốc, xong sau đó nhảy lầu? Không phải bị bệnh tâm thần sao?" Cao Quân giật mình, hỏi lại.
"Ta cảm thấy, hắn đâu chỉ đơn giản muốn cướp bóc đồ vật. Mục đích chính của hắn là... Quấy rối ta!" Hàn Tinh Tinh nói chưa xong, vành mắt đã đỏ lên, nước mắt đảo quanh, khẽ cắn môi nói tiếp: "Lúc ấy y đứng sau lưng, gắt gao ôm lấy ta, đối với ta..."
Nói đến đây, nàng đã khóc không thành tiếng. Tuy là da mặt Cao Quân dày như tường thành, lúc này cũng không khỏi hổ thẹn. Da mặt muốn bốc cháy lên, tội lỗi tội lỗi. Ngày hôm qua vội vàng chạy vào, một tay che miệng, một tay che ngực. A, lúc sau mới chuyển thành một tay che cổ, xác thực hơi nắm chặt.
Nhưng việc đã đến nước này, nước bẩn cứ để cho người nước ngoài Geller hưởng hết đi. Có đánh chết hắn cũng không đi thừa nhận nữa. Hắn ra vẻ phẫn nộ, nói: "Rốt cuộc y đã làm gì với ngươi? Mẹ nó, một tên người nước ngoài thế mà dám khi dễ đồng bào tỷ muội nước ta. Hiện tại ta phải đi tìm hắn!"
"Đừng..." Hàn Tinh Tinh xoa tay đầy rối rắm, nói: "Việc này chẳng qua là do ta suy đoán, cũng không có chứng cứ rõ ràng. Vạn nhất ngươi mạo muội đi tìm người ta, ngược lại bị y đổ cho tội phỉ báng thì sao? Tuy vậy, vẫn phải cảm ơn ngươi. Ngươi tuy là lưu manh, nhưng vẫn có tinh thần trọng nghĩa."
Lời này thốt ra, Cao Quân càng cảm thấy nóng mặt, hổ thẹn không thôi. Hắn xấu hổ hỏi thăm: "Thế Hàn lão sư tìm ta, cần giúp đỡ việc gì hay sao?"
"Ta nghĩ, hôm qua tên kia đầu óc nhất định là loại không bình thường. Giả bộ cướp bóc tiến hành hành vi dâm loạn đối với ta, lúc sau tự động nhảy lầu. Ta sợ hắn còn nhớ thương ta, nếu tiếp tục bị như vậy, không biết phải làm gì bây giờ. Cho nên ta nghĩ phải nhanh chóng dọn khỏi nơi đây. Vừa rồi lên trên mạng, ta đã tìm được một tờ quảng cáo cho thuê nhà ở, cảm thấy rất phù hợp. Muốn chuẩn bị đi xem phòng, nếu được, hôm nay dọn đi là tốt nhất. Ta rất sợ nơi đây." Hàn Tinh Tinh nói.
Cao Quân thầm xấu hổ, gật gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt, chỉ là... ngươi gọi ta có việc gì?"
Hàn Tinh tinh nhìn kỹ hắn, tuy trong lòng mặc định hắn chính là lưu manh, nhưng vẫn không thể không cầu xin sự giúp đỡ: “Ta hy vọng ngươi có thể giúp ta. Thứ nhất, đồ vật trong ký túc xá của ta ngươi cũng đã rõ, tất cả đều là hóa chất. Ta sợ bị người khác nhìn thấy, cho nên cần thiết vận chuyển hết các thứ này trong một lần. Nếu đi tới đi lui sẽ dẫn tới sự chú ý của người khác.”
Cao Quân gật đầu đồng ý. Điều này hắn có thể lý giải. Lúc trước Cao Quân vạch trần điểm đặc thù bên trong ký túc xá của nàng, hoàn toàn là hành vi thí nghiệm gây nguy hiểm. Mà chỉ có mỗi Cao Quân biết bí mật này, cho nên Hàn Tinh tinh mời hắn hỗ trợ chuyển nhà.
“Ngoài ra, ta sợ tên nước ngoài kia nhìn thấy ta muốn dọn đi, sẽ đột nhiên gây bất lợi. Hy vọng ngươi có thể bảo hộ ta.” Hàn Tinh tinh nói.
“Ta bảo hộ ngươi?” Cao Quân giả ngu nói: “Người nước ngoài thân hình cao lớn cường tráng, ta sợ… một mình……”
“Ngươi đừng khiêm tốn, ngày đó ngươi đánh nhau, ta ở trên lầu đều thấy được hết.” Hàn Tinh tinh đột nhiên nói.
Cao Quân sửng sốt. Chỉ nghe thấy Hàn Tinh tinh tiếp tục nói: “Chính là mấy ngày trước, sau tòa nhà này ngươi lấy một địch bốn, trong đó có một tên mập hơn một trăm cân, còn có có một tên nam nhân khác móc ra dao nhỏ, kết quả đều bị ngươi đánh bại.”
Cao Quân chợt nhớ ra, ngày đó tên học sinh hư Vương Mãnh nhờ bảo an giả, dụ dỗ hắn tiến vào bẫy rập, mưu đồ trả thù. Kết quả Cao Quân tiêu diệt toàn đội, còn đánh cho Vương Mãnh một trận răng rơi đầy đất. Chỉ là không nghĩ tới Hàn Tinh tinh lại thấy được cảnh này, cũng may không ảnh hưởng tới hình tượng tốt đẹp của hắn.
Cao Quân mỉm cười, nói: “Lúc ấy dưới tình huống cực kỳ nguy cấp, bạo phát tiềm lực mà thôi.”
“Mặc kệ ngươi nói như thế nào, mong ngươi giúp đỡ ta. Chỉ cần thuận lợi dọn ra nơi đây, ta đã rất biết ơn rồi.” Hàn Tinh Tinh khẩn cầu.
Cao Quân tất nhiên không thể chối từ. Vốn dĩ hắn chính là người khởi xướng câu chuyện, nhất định phải tận lực trợ giúp Hàn Tinh Tinh hết mình, thu xếp cho nàng thật tốt, mau chóng tiêu trừ bóng ma trong lòng.
“Được”.
“Thật sự thật cám ơn ngươi.” Thấy hắn đáp ứng, Hàn Tinh Tinh vui mừng khôn xiết nói: “Vốn tưởng hai chúng ta có chút xích mích, ngươi sẽ không giúp ta. Quả nhiên là người có lòng dạ rộng lớn.”
“Đâu có, đâu có, luận về lòng dạ, ta tự nhiên không bằng ngươi.” Cao Quân khiêm tốn nói.
Hàn Tinh Tinh cảm thấy lời này sao giống với câu đá xoáy thì đúng hơn, nhưng hiện tại không rảnh nghĩ nhiều. Nàng vội vàng nói: “Ta trở về thay quần áo trước, xong cùng đi xem phòng luôn chứ?”
“Không thành vấn đề. Hôm nay ta thành thật làm tiểu tùy tùng một ngày cho ngươi, có thể tùy ý phân phó.” Cao Quân nói lời đầy chân thành.
Hàn Tinh tinh nhìn hắn với ánh mắt thiêu đốt, xúc động nói: “Thật không nghĩ tới... ngươi còn là người như vậy.”
Lời nói này có chút sai sai… (thế trước kia hắn là loại người nào>>)
Hàn Tinh tinh xoay người trở về ký túc xá, thay đổi quần áo. Mặc trang phục đi ngủ rồi chạy ra đường, quá kỳ cục.
Cao Quân tiện thể đi tới ký túc xá Đồng Linh. Cô bé đang cò kè mặc cả cùng vị sư phụ phụ trách ban hậu cần. Vị sư phụ kia cũng rất bất lực. Hắn không thể kiếm tiền từ việc này, chỉ báo ra giá cả vật liệu. Chuyện lắp đặt nhà trường định sẵn, mọi thứ không quan hệ tới hắn. Đồng Linh có cố gắng mặc cả thế nào cũng vô dụng.
Lúc này Cao Quân đi vào, nói: "Thôi đi, tất cả đều đổi mới, tiền ta trả!"
Hứ… Đồng Linh sửng sốt, bĩu môi nói: "Vừa rồi còn dây dưa cùng ta, sao chớp mắt ngươi đã biến thành đại gia? Nhặt được tiền trên đường sao?"
"Nói cái gì vậy!" Cao Quân hừ hừ nói: "Chỉ cần khiến ngươi vui vẻ, chỗ ở càng thêm thoải mái, xài bao nhiêu tiền cũng đều đáng giá. Sư phụ, đừng khách khí, dùng tài liệu tốt nhất..."
"Còn không phải sửa chữa mỗi cái bệ cửa bằng thép thôi sao, tại sao lại giống như trang hoàng biệt thự cấp vậy?" Vị sư phụ hậu cần không muốn nghe thêm câu nào nữa, bất đắc dĩ nói.
Đồng Linh liếc xéo Cao Quân nói: "Thay đổi mặt mũi cũng quá nhanh đi, có phải ngươi đã làm chuyện gì trái lương tâm ở bên ngoài hay không? Thông thường, chỉ có thời điểm trượng phu chơi bời lêu lổng, ngoại tình bên ngoài, về nhà đến nhà trong lòng mang theo cảm giác áy náy và tội lỗi, gặp mặt vợ hiền mới phá lệ ôn nhu săn sóc, chủ động xum xoe."
Má ơi, chuẩn xác quá! Trái tim Cao Quân run rẩy. Cô nàng này quá lợi hại, phân tích thực đúng chỗ. Nếu đã chủ động cạnh tranh công bằng với người nước ngoài, hôm nay là ngày Chủ Nhật, chính là thời gian Cao Quân và Đồng Linh ở chung. Vừa rồi nàng đã cự tuyệt người nước ngoài mời bữa sáng. Nhưng hiện giờ Cao Quân muốn đi hỗ trợ Hàn Tinh Tinh, chủ yếu là chuộc tội, tự nhiên từ bỏ cơ hội cạnh tranh công bằng này, nhưng lại không thể nói rõ đi giúp nữ nhân khác. Rốt cuộc Cao Quân luôn giữ gìn nguyên tắc, bảo vệ 1, giữ được 2, thông đồng 3,4,5,6,7...
Tuy rằng đã bị Đồng Linh nhìn thấu, nhưng Cao Quân đã có biện pháp. Hắn lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, trực tiếp đưa cho Đồng Linh, nói: "Không phải nói muốn mua bàn trang điểm sao, tùy tiện lựa chọn, mua thoải mái. Mặt khác, có bàn trang điểm mà không có đồ trang điểm trên đó sao được, tùy tiện mua sắm. Trong này có 100.000 tệ, cho phép mua hết!"
"A? Thiệt hay giả?" Hai mắt Đồng Linh tức khắc tỏa ánh sáng. Đối phó với cô bé bủn xỉn, sử dụng chiêu này là tốt nhất.
"Tất nhiên là thật sự, tận tình đi tiêu đi." Cao Quân nói: "Hôm nay ta có chút việc không thể ở cùng ngươi."
"Không có gì, có việc bận ngươi cứ đi đi." Đồng Linh lập tức "Thấu tình đạt lý" cho qua. Ở trong mắt một số người phụ nữ, tiền thanh toán hóa đơn còn quan trọng hơn so với trượng phu của họ.
Đồng Linh cầm thẻ tín dụng, hài lòng nói: "Phải nói, ngươi vẫn là người hiểu ta nhất. Ta tuyên bố, cạnh tranh công bằng trận thứ nhất, ngươi thắng!"
Cao Quân cười cười, nói: "Vậy chúc ngươi mua sắm vui vẻ!"
"Ngươi đi nhanh đi..." Đồng Linh không kiên nhẫn, xua xua tay.
Cao Quân cười ha hả đi ra ngoài. Vừa tới cửa liền nghe thấy Đồng Linh hô: "Chờ một chút, đưa thẻ không đưa mật mã, sinh hài tử không có lỗ đuýt..."
Cao Quân suýt chút nữa bị sặc nước bọt, vội vàng nói: "384438."( Vương Bát Đản- Con Rùa- Kẻ Rụt Đầu)
"Đây là cái số mật khẩu sao thiếu đạo đức thế? Sao nghe giống như mắng chửi người ta vậy?" Đồng Linh buồn bực nói.
Cao Quân mỉm cười không đáp, xoay người rời đi. Còn về tấm thẻ này là kinh phí hoạt động do cấp trên đưa cho, hiện tại Đồng Linh là nhân vật mấu chốt, quan hệ tốt với nàng mới có thể làm theo dõi liên tục người nước ngoài. Khi hai người ở bên nhau. Hơn nữa hắn rất tin tưởng con người Đồng Linh, xuất thân nhà nghèo, cho nên không có chuyện tiêu tiền bậy bạ...
Đăng bởi | hiepcongtudaica1 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 11 |