Đi chơi
Phủ Hộ Quốc Công tuy rộng lớn, nhưng vì cha và các thúc phụ của Chu Cố đều trẻ tuổi đã hi sinh trên chiến trường, nên nhân khẩu trong phủ cũng không nhiều như vẻ bề ngoài. Lập được công danh từ chiến trận, tất sẽ có hy sinh bằng máu. Ông nội hắn vì bị thương nặng nên không thể tiếp tục ra chiến trường và đã lui về nghỉ, còn cha và các thúc phụ thì không được may mắn như vậy. Nhưng may mắn là trước khi mất, họ đều đã lập gia đình và để lại con cái, nên đến đời cháu mới có vẻ đông đúc hơn một chút. Bây giờ, thiên hạ thái bình, không còn chiến trận, ba ca ca của Chu Cố đều đang ở trong quân đội và vẫn khỏe mạnh. Hắn còn một người ca ca ruột là Chu Vệ, thế tử của Hộ Quốc Công phủ, và một tỷ tỷ ruột. Những người còn lại đều là con cháu của các thúc phụ, tính ra cũng không nhiều. Tổng cộng cả đời cháu của Hộ Quốc Công phủ, kể cả Chu Cố, chỉ có chín người.
Phủ Thái thú Giang Ninh thì nhỏ hơn rất nhiều, chỉ bằng một phần mười diện tích của Hộ Quốc Công phủ. Nhưng tính ra, nơi này cũng đang nuôi dưỡng một đại gia đình có nhân khẩu gần bằng phủ của Chu Cố.
Ở Hộ Quốc Công phủ, ngoại trừ ngày lễ, nam nữ không được ngồi chung bàn. Nhưng ở phủ Thái thú Giang Ninh thì không có quy củ đó, đối xử khá bình đẳng.
Sau khi mọi người chào hỏi xong, Chu Cố ngồi vào chỗ bên cạnh Tô Thái thú, còn Tô Dung thì ngồi cạnh hắn.
Sáu vị di nương và sáu vị tiểu thư đều vô cùng ngạc nhiên, rõ ràng không ngờ rằng tiểu công tử của Hộ Quốc Công phủ lại có dung mạo tuấn tú đến vậy. Nhưng họ đều là người hiểu lễ nghĩa, không giống như ở các gia đình khác, tranh giành và gây chuyện thị phi. Điều này có được là nhờ Đại phu nhân quản gia nghiêm minh, thưởng phạt rõ ràng, đối xử công bằng. Vì vậy, sau vẻ kinh ngạc ban đầu, không ai nhìn Chu Cố thêm lần nào nữa, khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
Tô Thái thú hỏi Chu Cố: “Hiền chất, tửu lượng của cháu thế nào?”
“Cũng tạm ạ.”
“Tạm là được bao nhiêu?”
Chu Cố định nói “ngàn chén không say,” nhưng cảm thấy nói vậy quá ngông cuồng, nên chỉ đáp: “Một vò thì không thành vấn đề.”
Tô Thái thú cười ha hả, “Vậy là ta hiểu rồi, ít nhất cháu cũng uống được một hũ rượu đấy.”
Chu Cố: “……”
Tô Thái thú ra lệnh: “Người đâu, mang…”
“Phụ thân, chúng con đã hẹn chiều nay đi chơi rồi.” Tô Dung vội vàng cắt ngang lời phụ thân. Làm sao nàng có thể để Chu Cố uống say được? Nàng đã hơn nửa tháng chưa được ra ngoài chơi, hôm nay nhất định không thể hỏng kế hoạch.
“À…” Tô Thái thú khựng lại, nhìn hai người, “Hai đứa hẹn nhau chiều nay đi chơi à?”
Chu Cố không nói gì.
Tô Dung gật đầu, “Vâng ạ, từ khi đến Giang Ninh, chàng ấy chưa ra ngoại thành chơi lần nào. Con định dẫn chàng ấy đi Phượng Hoàng Sơn.”
“Đi leo núi à? Ngọn núi đó dốc lắm đấy.” Tô Thái thú lo nàng để lộ nhược điểm.
Đại phu nhân hắng giọng, hiểu rõ Tô Dung đã nhịn lâu rồi. Nếu không cho nàng ra ngoài, có khi nàng sẽ lén lút bỏ đi. Bà đề nghị: “Hay là đi du thuyền?”
“Cũng được ạ. Tóm lại là bọn con muốn ra ngoài chơi. Phụ thân, hôm nay không được uống nhiều đâu nhé. Nếu muốn thì tối nay uống cũng chưa muộn.” Tô Dung dùng giọng điệu dịu dàng thương lượng, không hề tỏ ra cứng rắn.
Các di nương và tiểu thư đều nhìn nàng, thầm nghĩ: hôm nay nàng giả vờ dịu dàng khéo léo thật đấy. Bình thường, nếu nàng thản nhiên nói một câu “không được,” thì chuyện này coi như xong luôn, dù là đối với Tô Thái thú hay Đại phu nhân cũng vậy.
“Khụ khụ, được rồi! Vậy mang hai vò rượu tới, ta và hiền chất mỗi người một vò, coi như nhấp môi thôi.” Tô Thái thú thỏa hiệp.
Tô Dung mỉm cười dịu dàng, “Cảm ơn phụ thân.”
Tô Thái thú cảm thấy ấm lòng. Khi rượu được mang lên, ông nói với Chu Cố: “Đây là rượu ngon đặc sản Giang Ninh, tên là Túy Hoa Ẩm. Cháu thử xem, đây là loại ta thích nhất.”
Chu Cố gật đầu, “Cảm ơn bá phụ.”
Hai vò rượu, đối với người có tửu lượng khá thì chỉ là nhấp môi, không đáng kể. Vì thế, bữa cơm này diễn ra rất yên bình.
Sau bữa ăn, Tô Dung nôn nóng muốn đi chơi, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi Chu Cố: “Chàng có muốn nghỉ trưa một lát không?”
Chu Cố lắc đầu, “Ta không có thói quen ngủ trưa.”
“Vừa hay ta cũng vậy.” Tô Dung vui vẻ nói, “Vậy chúng ta đi thôi?”
Chu Cố ngập ngừng một chút rồi gật đầu.
Thế là, Tô Dung chào Tô Thái thú và Đại phu nhân rồi dẫn Chu Cố rời đi.
Sau khi hai người đi khỏi, Đại phu nhân có chút lo lắng: “Con bé này, không biết có giả vờ được đến lúc cập kê không, hay mới nửa ngày đã lộ tẩy rồi?”
“Lộ thì lộ thôi!” Tô Thái thú lại có ý kiến khác, “Chu Cố tuy tốt, Hộ Quốc Công phủ cũng tốt, nhưng chúng ta cũng không thể gạt cưới được! Với lại, gạt cũng chẳng thể gạt cả đời.”
Đại phu nhân trừng mắt nhìn Tô Thái thú, “Ông nghĩ thoáng thật đấy.”
“Tôi thấy đứa trẻ Chu Cố này không tệ, Hộ Quốc Công phủ dạy dỗ rất tốt, còn tốt hơn cách chúng ta dạy con.” Tô Thái thú nghĩ đến lúc Chu Cố bị ép ở lại phủ Thái thú, dù sắc mặt rất khó coi nhưng vẫn nhẫn nhịn không phát tác. Độ kiềm chế đó rất đáng nể. Khi ông bằng tuổi Chu Cố, đâu có được như vậy. Đương nhiên, ông cũng may mắn là chưa gặp trưởng bối nào mặt dày như mình và phu nhân.
Đại phu nhân cũng nhớ lại chuyện họ đã cố tình bắt ép đứa trẻ nhà người ta, bật cười: “Tuổi đã lớn rồi, chuyện này mà truyền ra ngoài thì không hay đâu. Chu Cố chắc sẽ không kể lại đâu nhỉ?”
“Làm rồi thì nói cũng chẳng sao!” Tô Thái thú mặt dày đáp, “Dù gì cũng có thư của lão Hộ Quốc Công che chở, không sợ.”
Đại phu nhân ngẫm lại thấy cũng phải. Trong thư, lão Hộ Quốc Công đã nói rõ, bảo họ đừng coi Chu Cố là người ngoài, cần tạo điều kiện cho hai đứa tiếp xúc nhiều hơn. Ông còn mong chờ tin tốt và được uống trà của cháu dâu. Nếu Chu Cố không ở lại đây, thì làm sao mà tiếp xúc được?
Bà chỉ còn biết hy vọng Tô Dung hiểu chuyện một chút và những lời bà dặn dò những ngày qua sẽ có tác dụng.
Bà quay lại nói với các di nương và tiểu thư còn ở đó: “Chu Cố ở lại phủ ta đến khi Tiểu Thất cập kê. Trong thời gian này, dù là ai, cũng đừng gây chuyện. Phải hiểu rằng nếu Tiểu Thất nắm được mối hôn sự này, các ngươi mới có tiền đồ. Nếu làm hỏng hôn sự này và đắc tội với Hộ Quốc Công phủ, thì không ai trong nhà này có kết cục tốt đẹp đâu.”
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Đại phu nhân lo có người hồ đồ, nên nghiêm khắc nhắc lại: “Hôn sự này của Tiểu Thất, mặc kệ lúc đầu Thất di nương có dùng cách gì để kết thân, nhưng đã được lão Quốc Công xem trọng, chứng tỏ bên trong không đơn giản. Chu Cố nhìn có vẻ dễ tính, đúng không? Nhưng đừng ai dại dột làm chuyện bẩn thỉu như giành người với muội muội. Hậu quả thế nào, ta không cần nói, các ngươi cũng hiểu. Các ngươi không phải là những người phụ nữ ngu ngốc. Sách trong phủ này ai cũng đọc qua, đều được tiên sinh dạy dỗ. Dù ban đầu là người không biết chữ đi nữa, thì giờ cũng phải hiểu lễ nghĩa, biết điều gì nên làm và không nên làm. Đừng để uổng phí gạo cơm mà nhà này nuôi các ngươi, rồi sinh ra lòng dạ hồ đồ.”
Nói xong, bà lại khen: “Hôm nay mọi người làm rất tốt, đều đối xử với nó như con rể tương lai của mình. Đừng đi sai đường.”
Các di nương đồng loạt cam đoan: “Phu nhân yên tâm, thiếp sẽ không làm vậy. Chúng ta còn chờ hưởng phúc nhờ Tiểu Thất đây.”
Các tiểu thư cũng nghiêm túc nói: “Mẹ, chúng con hiểu cả. Từ nhỏ chúng con được mẹ dạy dỗ, là người một nhà, không thể chia rẽ lòng dạ.”
“Đúng vậy, mẫu thân, chúng con đâu dám giành người của Tiểu Thất.” Tô Lê, người chỉ lớn hơn Tô Dung hai tháng, mặt mày vô cảm nói: “Muội ấy hung dữ như vậy, con chỉ mong cả đời không chọc giận muội ấy.”
Câu này vừa thốt ra, mọi người bật cười.
Tứ di nương phụ họa: “Đúng vậy, ai dám chọc nó chứ? Từ nhỏ đến giờ, đến đồ vật còn chẳng dám tranh giành với nó, huống chi là một người sống sờ sờ?”
Đại phu nhân cũng cảm thấy mình quá căng thẳng, bật cười: “Ta cũng nên yên tâm với các ngươi. Nhưng Chu Cố quả thật rất tốt, ta sợ các ngươi sẽ bị mờ mắt.”
“Chúng con thấy tốt, chẳng lẽ Tiểu Thất không thấy tốt hơn sao? Mẹ nhìn muội ấy giả bộ nghiêm chỉnh như vậy, chắc trong lòng đã thích rồi.” Ngũ tiểu thư không dám tranh giành, “Nữ nhi không có bản lĩnh như Tiểu Thất, cũng không giỏi giả vờ như muội ấy. Mẹ cứ chọn cho con một vị hôn phu bình thường là được rồi. Đẹp trai như Chu công tử, chắc chắn có nhiều cô gái trong kinh thành nhắm đến, thật không yên lòng chút nào.”
Đại phu nhân: “……”
Bà dở khóc dở cười: “Con có chút chí khí đi! Đẹp trai thì mỗi ngày ngắm cũng vui, khiến bữa ăn cũng ngon miệng. Đàn ông xấu mà còn hay gây chuyện cũng chẳng ít đâu. Nếu đã mệt lòng, thì thà mệt lòng một cách vui vẻ còn hơn.”
Ngũ tiểu thư ngẫm nghĩ, cảm thấy mẹ nói có lý, bèn ngượng ngùng đáp: “Mẹ nói đúng, con hiểu rồi. Vậy mẹ cứ chọn giúp con đi!”
Đăng bởi | hoabiti2002 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |