Cũng Được
Tô Dung nghĩ bụng, mẹ mạnh mẽ ép người ta ở lại, mà người ta không giận, là nhờ người ta có giáo dưỡng tốt thôi.
Nàng không tranh luận thêm với Đại phu nhân về chuyện này, mà chuyển chủ đề, kể lại chuyện gặp phải Giang Vân Anh, đặc biệt nhấn mạnh việc Chu Cố vì một câu nói mà rút kiếm ra.
Đại phu nhân nghe xong thì sửng sốt: “Sao con lại xui xẻo như thế?”
Tô Dung: “……”
Không hổ là người một nhà. Lúc đó nàng cũng cảm thấy mình thật xui xẻo, ngày đầu tiên dẫn Chu Cố đi chơi đã gặp ngay Giang Vân Anh.
Biết Tô Dung không chịu thiệt, lại nhờ Chu Cố làm chỗ dựa khiến Giang Vân Anh sợ đến mất mặt chạy về, Đại phu nhân vui ra mặt. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, Giang Thứ Sử và phu nhân sẽ đến phủ Thái Thú xin lỗi Chu Cố. Bà có thể nhân cơ hội này lấy lại thể diện năm xưa. Tâm trạng của Đại phu nhân rõ ràng tốt hẳn lên.
Tâm trạng vừa tốt, bà liền không tức giận nữa, đưa tay điểm mạnh vào trán Tô Dung: “Ta nói cho con biết, nếu Chu Cố từ hôn, trên đời này sẽ không còn mối hôn sự nào tốt hơn đâu. Con tự liệu mà lo đi!”
Tô Dung cũng hiểu rõ điều này. Thấy bà đã nguôi giận, nàng cười nói: “Mẹ à, cứ bình tĩnh đi. Mẹ là ai chứ? Đến lúc đó lại ra sức lựa chọn giúp con là được. Nếu không ổn, chẳng phải còn có đại ca của con sao?”
Đại phu nhân nhìn nàng bằng ánh mắt bất đắc dĩ, không thèm để ý đến nàng nữa, liếc nàng một cái rồi đứng dậy rời đi.
Tô Dung vượt qua ải này, thở phào nhẹ nhõm, nằm dài trên giường, lẩm bẩm: “Tuổi càng lớn càng dễ nóng giận. Có khi mẹ nên uống thêm mấy ngày thuốc thanh nhiệt lần trước đại phu kê.”
Nguyệt Loan gật đầu phụ họa: “Tiểu thư à, mỗi lần Đại phu nhân mắng người, tôi đều thấy bà ấy nói rất có lý.”
Tô Dung trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi mau đi xem sổ sách đi.”
Nguyệt Loan hoảng hốt: “Tiểu thư, Chu công tử đã vào ở trong phủ rồi mà. Chẳng phải chúng ta không cần học sổ sách nữa, mỗi ngày chỉ cần đi chơi với cậu ấy thôi sao?”
“Đó là ta. Còn ngươi vẫn phải học sổ sách.” Tô Dung lạnh lùng, “Dù Chu Cố tốt như vậy, ta cũng phải nghĩ cách giữ chặt chàng. Dù chàng có ý định từ hôn, ta cũng phải vùng vẫy một phen.”
Nguyệt Loan: “……”
“Tiểu thư, chẳng phải người nói không quan tâm đến hôn sự với phủ Hộ Quốc Công sao?”
“Đó là trước kia thôi.” Tô Dung liếc nàng một cái, “Ai mà ngờ Chu Cố lại tốt như vậy chứ.”
“Thế sao người còn đi bắt cá trước mặt cậu ấy?” Nguyệt Loan kinh ngạc. Trời biết lúc nàng từ trong khoang thuyền chạy ra, thấy tiểu thư một loạt động tác bắt cá và vẻ mặt kinh ngạc của Chu công tử, nàng đã ngớ người. Tưởng rằng tiểu thư tự hủy hoại bản thân rồi.
“Chàng đánh thức ta dậy, lại đưa ra yêu cầu, ta đâu thể không đồng ý?” Tô Dung khoát tay, “Tóm lại, ngươi đi xem sổ sách đi.”
Nguyệt Loan muốn khóc: “Tiểu thư, tôi không có năng khiếu làm việc này đâu.”
Tô Dung động viên nàng: “Học đi. Trên đời này chẳng có gì khó nếu quyết tâm cả. Tiểu thư nhà ngươi đang nỗ lực vì cuộc sống tươi đẹp của chúng ta, ngươi không thể chỉ làm một con sâu gạo mà không cố gắng được.”
Nguyệt Loan không thể cãi lại, đành ủ rũ đi làm việc.
Đại phu nhân đã chuẩn bị một khách viện cho Chu Cố nghỉ ngơi, dốc hết tâm huyết để đảm bảo chàng ở thật thoải mái. Mọi vật dụng đều dùng loại tốt nhất, thậm chí còn hơn cả đồ dùng trong phòng của Tô Thái Thú.
Đúng như Chu Cố dự đoán, Tô Thái Thú đã sớm liên lạc với Chu Hỉ, trả lại căn nhà mà họ thuê. Chu Hỉ cùng hộ vệ cũng chuyển đến phủ Thái Thú ở.
Chu Hỉ đã đợi sẵn trong khách viện. Thấy Chu Cố bước vào, hắn cười đón chào: “Công tử, hôm nay chơi có vui không?”
Chu Cố liếc nhìn Chu Hỉ một cái, gật đầu: “Cũng được.”
Chu Hỉ kinh ngạc. Nhìn thấy Chu Cố không hề tức giận, lại còn đánh giá một câu “cũng được” — đối với người khác, có lẽ đây chỉ là một câu nói bình thường, nhưng với Chu Cố thì đây là chuyện hiếm có.
Chu Cố dù không bắt cá, nhưng đứng xem cả quá trình, lại đứng quá gần nên cũng cảm thấy trên người vương mùi tanh cá: “Ta muốn tắm.”
Chu Hỉ vâng dạ rồi lập tức đi sắp xếp.
Không lâu sau, Chu Cố tắm xong, ngồi trước bàn uống trà.
Chu Hỉ vẫn chưa gặp Tô Dung, dò hỏi: “Công tử, Thất tiểu thư nhà họ Tô, phải chăng cũng không tệ?”
Chu Cố khựng lại một chút rồi đáp: “Ừ, cũng được.”
Chu Hỉ trong lòng vui mừng: “Vậy ngài không còn ý định từ hôn nữa chứ?”
Chu Cố đặt chén trà xuống: “Để sau hẵng nói.”
Chu Hỉ thầm nghĩ, nếu công tử không còn kiên quyết từ hôn thì đó là dấu hiệu tốt. Hắn định lát nữa sẽ cho người gửi thư báo tin cho Lão Quốc Công.
Vừa nghĩ đến đây, Chu Cố nghiêm mặt nói: “Ngươi nhớ kỹ, từ giờ theo ta ra ngoài, tức là người của ta. Không được mật báo cho ông nội. Nếu ta phát hiện, ta sẽ ném ngươi xuống sông cho cá ăn.”
Chu Hỉ: “……”
“Nếu ta không đoán sai, ngươi là người ông nội chọn để sau này làm quản gia cho ta khi ta thành thân đúng không? Ngươi dám không nghe lời ta à?” Chu Cố nhướng mày.
Chu Hỉ vội cúi người: “Không dám, tiểu nhân nghe theo công tử.”
Dù sao Lão Quốc Công cũng không bắt phải báo cáo tình hình mỗi ngày, ông chỉ cần kết quả cuối cùng mà thôi.
Chu Cố hài lòng, hỏi: “Người ta bảo ngươi tìm, có tin tức gì chưa?”
Chu Hỉ lắc đầu: “Vẫn chưa có. Đã tìm khắp nhiều nơi, nhưng vẫn chưa thấy con dao găm đó.”
Chu Cố dặn dò: “Ngươi đi hỏi xem, từ bao giờ phủ Nam Bình Hầu lại thân thiết với phủ Giang Châu Thứ Sử như vậy? Ninh Trì đến Giang Châu từ khi nào?”
Chu Hỉ ngạc nhiên, không hiểu tại sao công tử lại muốn điều tra chuyện này.
Chu Cố lười giải thích: “Ngươi đi hỏi Tử Dạ.”
Chu Hỉ đáp lời, kéo Tử Dạ qua một bên hỏi chuyện hôm nay giữa công tử và Tô Thất tiểu thư khi đi chơi. Nghe xong, hắn cũng ngạc nhiên. Không ngờ lại đụng phải thế tử phủ Nam Bình Hầu. Nhưng hắn chẳng mấy bận tâm đến Ninh Trì, điều hắn quan tâm là Tô Thất tiểu thư và công tử dường như rất hòa hợp. Để có được sự hòa hợp này thật không dễ dàng, chỉ có những người thân cận mới hiểu rõ. Đừng nhìn bề ngoài công tử từng giành giật nữ nhân với Tiểu Vương Gia nhà họ Tạ mà nghĩ chàng phong lưu. Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh chàng không thiếu hoa đào, nhưng nữ tử có thể trò chuyện vui vẻ thoải mái với chàng thì chưa từng có. Chàng vốn không thích chơi với tiểu cô nương, hoặc là chê họ yếu đuối, hoặc chê họ nhàm chán, hoặc chê họ có quá nhiều quy tắc, lại hay bám lấy khiến chàng phiền lòng.
Hắn nhỏ giọng hỏi: “Tô Thất tiểu thư ngủ thiếp đi khi đang du hồ à?”
Tử Dạ gật đầu.
Chu Hỉ càng kinh ngạc. Đối diện với gương mặt công tử như vậy mà còn ngủ được ư? Trừ khi trong lòng hoàn toàn không có suy nghĩ mờ ám, không có chút tình ý nào với công tử thì mới ngủ nổi.
Hắn không khỏi lo lắng, suýt nữa thốt lên: “Không lẽ Tô Thất tiểu thư không để ý đến công tử sao?” Nhưng nghĩ lại, hỏi Tử Dạ tên ngốc này cũng vô ích, nên nuốt lời lại, rồi làm theo lệnh Chu Cố, đi điều tra quan hệ giữa phủ Nam Bình Hầu và Giang Châu Thứ Sử.
Đăng bởi | hoabiti2002 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |