Giận dỗi
Chu Cố chưa từng thua khi đua ngựa. Có lần vừa đua ngựa vừa giao đấu với người khác đến tận đích, kết quả cuối cùng đều là cậu thắng.
Khi đua ngựa với Tô Dung, cậu không hề nghĩ đến chuyện dùng mánh khóe, cũng không nghĩ nàng sẽ giở trò.
Cậu nhận ra mình đã đánh giá thấp Tô Dung, kết quả là lần đầu tiên trong đời thua khi đua ngựa.
Chu Cố cuốn sợi lụa vào cổ tay, thấy nàng không nói được gì, cậu lạnh lùng cười:
“Cái này không trả lại đâu. Để làm bằng chứng. Tương lai ông nội hỏi đến, tôi sẽ nói rằng: Một cô nương gian xảo như vậy, tôi không dám cưới.”
Tô Dung: “……”
Nàng sai rồi! Không nên nghịch ngợm, không nên dùng mưu mẹo, không nên vì muốn xem sắc mặt thua cuộc của cậu mà bày trò.
Nàng làm vẻ mặt đáng thương, nhìn cậu lấy lòng:
“Chu Cố, Chu ca ca, muội sai rồi.”
Chu Cố khựng lại một chút, suýt thì trượt chân ngã khỏi lưng ngựa. Cậu vội vàng xuống ngựa, ném dây cương, giơ tay chặn nàng lại:
“Tôi nói cho muội biết, xin lỗi cũng vô ích.”
Tô Dung cũng nhảy xuống ngựa, buông dây cương, tiến lại gần:
“Huynh nghiêm túc thế à?”
Chu Cố quay lưng lại, hừ lạnh:
“Dĩ nhiên. Muội nghĩ bản công tử dễ bị bắt nạt thế sao?”
Tô Dung biết rõ cậu không phải người dễ bắt nạt, nếu không hôm qua cũng chẳng vì một câu nói mà rút kiếm với Giang Vân Anh. Nàng gãi gãi mũi:
“Huynh có giữ làm bằng chứng mang đến trước mặt ông nội, e rằng ông nội cũng không bênh huynh đâu. Binh pháp có câu: 'Lấy mưu thắng địch, kỳ mưu, đánh vào điểm yếu, tùy thời cơ, giành thế chủ động.' Muội thắng là nhờ bất ngờ, đánh vào lúc huynh không phòng bị. Huynh xem thường muội vì nghĩ muội là nữ nhi, sẽ không nỡ ra tay, nên không đề phòng. Huynh cũng có lỗi, giờ lại trách muội bắt nạt, thật vô lý.”
Chu Cố bật cười vì tức, quay lại nhìn nàng, nhướng mày:
“Giỏi đấy, còn biết lấy binh pháp ra cãi.”
“Là lấy lý lẽ mà thuyết phục.” Tô Dung sửa lại.
Chu Cố hừ một tiếng:
“Thì sao? Tôi nói muội sai là sai, muội dám nói không phải à?”
“Ôi chao, đúng là ngang ngược quá!” Tô Dung cố ý than thở, “Không ngờ tiểu công tử phủ Hộ Quốc Công lại vô lý như thế. Dù huynh có muốn cưới, muội cũng phải suy nghĩ xem có nên gả hay không.”
Chu Cố liếc mắt nhìn nàng:
“Muội nói gì?”
Tô Dung cười tươi, tiến tới nắm lấy tay áo cậu, định giật lại sợi lụa:
“Chu ca ca, muội nhận sai rồi mà.”
Chu Cố lập tức giữ chặt cổ tay nàng, bấm nhẹ hai cái khiến tay nàng tê dại, buộc nàng phải buông ra. Cậu giật lại sợi lụa, nhét thẳng vào tay áo, nhướng mày nói:
“Muốn giành lại ư? Đừng mơ!”
Tô Dung không lấy lại được cũng không thất vọng, nghiêng đầu cười:
“Chu Cố, huynh biết nam nhi giữ vật của nữ nhi là có ý nghĩa gì không? Chúng ta còn chưa thân thiết đến mức đó mà?”
Chu Cố run tay, suýt ném trả lại nàng, nhưng cuối cùng nhịn được, mặt vẫn lạnh tanh:
“Đừng dùng khích tướng với tôi, vô ích thôi.”
Tô Dung gãi mũi, ngừng một lát rồi cố ý nói:
“Ban nãy ai mới nói dù muội có thể hiện bản lĩnh thật cũng không sợ? Giờ lại nuốt lời, làm muội tổn thương quá.”
Chu Cố thở dài:
“Tôi không sợ muội, là tức muội.”
Tô Dung cười khúc khích:
“Vậy muội xin lỗi rồi nhé.”
“Không chấp nhận.”
Tô Dung: “……”
Nàng bất lực hỏi:
“Vậy làm sao huynh mới hết giận đây?”
Chu Cố liếc nàng một cái với ánh mắt “Muội có dỗ cũng không được”, rồi quay người đi lên núi.
Tô Dung đành đi theo phía sau, thầm nghĩ sớm biết vậy, nàng đã không giở trò như thế. Nàng vốn không giỏi dỗ dành người khác, từ nhỏ đến lớn chỉ quen lấy việc trêu chọc người làm niềm vui.
Nàng đi theo sau Chu Cố, được mấy bước thì mỉm cười giới thiệu về núi Phượng Hoàng:
“Núi Phượng Hoàng có năm đặc điểm là kỳ lạ, hiểm trở, hùng vĩ, tĩnh mịch và xinh đẹp. Kỳ lạ ở chỗ trên đỉnh núi có một cây phượng hoàng nghìn năm, thu hút trăm loài chim về đậu. Hiểm trở vì có nhiều vực sâu, một số nơi đi bộ cũng khó. Tĩnh mịch thì dễ hiểu rồi, nơi đây rất yên tĩnh. Còn đẹp thì phải kể chi tiết hơn, bởi bốn mùa đều đẹp cả. Mùa xuân có hoa đỗ quyên nở rộ khắp núi, nhuộm đỏ cả một vùng, còn có hoa đào, hoa mơ thi nhau khoe sắc. Giờ là mùa hè, thông xanh bạt ngàn, núi rừng xanh biếc, sương mù bao phủ như tiên cảnh. Mùa thu thì trái cây chín rộ, hương thơm lan tỏa, vừa đi vừa hái quả ăn, lá đỏ rợp trời tạo nên cảnh sắc tuyệt đẹp. Mùa đông tuyết phủ trắng xóa, xen lẫn với màu xanh của cây tùng, đẹp không thể tả hết.”
Chu Cố không quay đầu lại, cũng chẳng đáp lời, nhưng vẫn nghe tất cả vào tai.
Tô Dung cười nói tiếp:
“Trên núi có miếu Quan Âm, miếu Nguyệt Lão và chùa Vạn Phật, nằm trên ba đỉnh núi khác nhau. Đường này là dẫn đến miếu Nguyệt Lão…”
Chu Cố dừng bước, quay lại nhìn nàng:
“Ta đến miếu Nguyệt Lão làm gì?”
“Dù huynh không kết thân với muội thì cũng nên đến đó thắp hương, cầu Nguyệt Lão se duyên cho huynh một ý trung nhân như ý.” Tô Dung nhìn thẳng vào mắt cậu, cười duyên, “Trước miếu Nguyệt Lão có cây hợp hoan trăm năm tuổi, treo đầy những dải lụa cầu phúc, nghe nói rất linh nghiệm đấy.”
“Muội từng cầu nguyện ở đó à?” Chu Cố nhướng mày.
Tô Dung lắc đầu:
“Chưa. Huynh biết đấy, muội đã có hôn ước rồi, đâu cần phải cầu nữa.”
Chu Cố lại bật cười vì tức:
“Ta cũng có hôn ước, sao lại cần đi cầu nguyện?”
“Huynh chẳng phải không hài lòng với muội sao.”
Chu Cố nghẹn lời.
Lúc này cậu mới nhận ra Tô Dung đúng là rất biết cách làm người khác bực mình. Từ trước đến nay, chỉ có cậu khiến người khác tức giận, hôm nay lại được nếm mùi bị chọc tức. Cậu bực bội tiếp tục đi lên:
“Muội im miệng đi, đừng nói nữa.”
Cái miệng lanh lợi này chẳng có chút gì gọi là dịu dàng hay ngoan ngoãn. Đáng lẽ cậu phải nhận ra từ hôm qua rồi.
Tô Dung im lặng.
Trên núi yên tĩnh, tiếng chim hót trong trẻo. Chu Cố leo thêm trăm bậc thang rồi quay lại nhìn, thấy nàng ngoan ngoãn đi phía sau. Khi cậu quay lại, nàng ngẩng mặt lên, chớp chớp đôi mắt vô tội.
Chu Cố bỗng thấy mình đúng là quá nhỏ nhen khi chấp nhặt với một cô nương. Cậu che miệng ho khẽ:
“Ta bảo muội đừng nói, muội liền không nói thật à?”
Tô Dung nhìn cậu:
“Huynh bảo đừng nói thì muội cần gì phải nói chứ?”
Chu Cố nghĩ lại thấy cũng đúng, bèn hỏi:
“Muội có mệt không?”
“Không mệt.”
“Thể lực tốt nhỉ.”
Tô Dung định nói: “Bấy nhiêu chẳng đáng là bao”, một ngày nàng có thể leo núi Phượng Hoàng hai lượt. Nàng hỏi lại:
“Huynh khát không?”
“Có hơi khát.” Cậu nhìn về phía các hộ vệ đang tụt lại phía sau, cách khá xa để không làm phiền họ.
“Đi thêm một đoạn nữa sẽ có suối nước, huynh có thể uống nước suối.” Thấy cậu không còn giận nữa, nàng thầm nghĩ hóa ra không cần dỗ, cậu cũng tự hết giận. Sớm biết vậy nàng đã chẳng phải lo lắng nãy giờ.
Chu Cố gật đầu.
Đăng bởi | hoabiti2002 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |