Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám sát

Phiên bản Dịch · 1236 chữ

Tô Dung nhìn ánh mắt kinh ngạc của Lan Nương, khẽ gật đầu. Chu Cố quả thực rất tốt, là một loại tốt mà nàng cảm nhận được ngay từ cái nhìn đầu tiên và càng thêm chắc chắn sau khi tiếp xúc.

Nàng uống một ngụm rượu, thở dài:

“Chỉ là môn đăng hộ đối quá cao, không biết ta có…”

Chưa dứt lời, sắc mặt nàng đột nhiên lạnh xuống, tay cầm vò rượu vung mạnh ra phía sau. Chỉ nghe một tiếng “choang”, mùi rượu tỏa ra nồng nặc. Tô Dung xoay người, tay đã kịp cầm một vò rượu chưa mở trên bàn, ném về phía sau.

Vò rượu vỡ tan trong không trung, kiếm của kẻ lạ xuyên qua vò, mảnh sành và rượu bắn tung tóe. Trong bóng tối, một bóng đen với thanh kiếm lạnh lẽo xông tới, đâm thẳng vào Tô Dung. Biết không kịp tránh, nàng rút con dao găm giấu trong ngực ra, đỡ thẳng nhát kiếm.

“Keng!” Tiếng kim loại va chạm vang lên. Kẻ kia lùi lại một bước, đôi mắt đằng sau lớp che mặt ánh lên vẻ kinh ngạc, rồi nhanh chóng rút lui.

Mọi chuyện diễn ra trong nháy mắt. Lan Nương rút kiếm bên hông ra, nhưng chưa kịp ra tay, kẻ đó đã biến mất. Nàng cất kiếm, thắc mắc:

“Hắn không phải đến giết ngươi sao? Sao mới giáp mặt một chút đã bỏ đi rồi?”

Thật kỳ lạ! Trước đây đâu có như vậy.

Tô Dung trầm ngâm, cúi nhìn con dao găm trong tay:

“Có lẽ vì nó?”

Con dao găm này là loại sắc bén có thể cắt sắt như bùn, trên thân khắc những hoa văn tinh xảo. Ngay khi nhận được dao, nàng đã kiểm tra kỹ, không có chữ hay dấu hiệu gì, chỉ có hoa văn này là lạ mắt.

Lan Nương tò mò:

“Dao này ngươi lấy ở đâu ra vậy? Trông có vẻ quý giá.”

“Dạo trước cứu một người, ta lấy nó làm thù lao.” Tô Dung thấy Lan Nương tò mò, liền đưa dao cho nàng xem.

Lan Nương cầm dao, ngắm nghía một hồi rồi nói:

“Những hoa văn này rất đặc biệt, chắc chắn là tác phẩm của bậc thầy điêu khắc. Thợ thường không thể làm ra được.”

“Ừ.” Tô Dung cũng vì thấy nó đặc biệt nên mới lấy làm thù lao, đồ bình thường nàng không cần.

“Ngươi không hỏi thân phận người đó sao?”

“Không. Chỉ là tình cờ gặp, cứu giúp một lần thôi. Lấy con dao làm thù lao đã đủ rồi.”

“Nhưng dường như con dao này không đơn giản. Nó còn khiến kẻ ám sát phải bỏ chạy. Hay để ta tìm hiểu xem con dao này từ đâu ra? Biết đâu sẽ lần ra kẻ muốn giết ngươi. Bao nhiêu năm nay, bọn chúng đều là tử sĩ, giấu đầu lòi đuôi, chẳng lần ra được chút manh mối nào.”

“Không cần đâu.” Tô Dung lắc đầu, không muốn phiền phức:

“Từ khi mẫu thân ta qua đời, năm nào cũng có kẻ muốn giết ta. Ta quen rồi. Biết hay không thì cũng vậy thôi. Ta chỉ như con kiến dưới đất, dù biết thì ta cũng chẳng làm gì được bọn chúng.”

Lan Nương không đồng ý:

“Đó là chuyện trước đây. Giờ chúng ta cũng có chút thế lực, chưa chắc không thể làm được gì.”

Tô Dung nhìn nàng, nói nghiêm túc:

“Các ngươi đã chịu khổ quá nhiều rồi. Giờ có cuộc sống yên ổn, ta chỉ mong mọi người bình an. Với chúng ta, dù có chút căn cơ nhưng trong mắt đám quyền quý, chẳng đáng là gì cả. Đừng làm chuyện dại dột.”

Lan Nương thở dài, buồn bã:

“Chẳng lẽ cứ phải nhẫn nhịn mãi sao?”

Nàng nói chân thành:

“Ngươi đã cho chúng ta cuộc sống bình yên, không còn phải lang thang chết đói chết rét. Ai cũng muốn làm gì đó cho ngươi, dù có liều mạng cũng cam lòng.”

Nàng ngừng lại, rồi nói tiếp:

“Lúc ta gặp ngươi, ngươi mới mấy tuổi, nhỏ xíu mà đã nuôi sống cả đám người chúng ta. Giờ có người lập gia đình, có người an ổn như ta, sống đủ đầy. Ai mà ngờ sẽ có ngày hôm nay? Nếu phải chết vì ngươi, đó là điều xứng đáng. Không có ngươi, chúng ta đã không còn mạng từ lâu rồi.”

Tô Dung bật cười, véo má Lan Nương:

“Được rồi, đừng nói mấy lời này nữa. Ta cũng chỉ vì không chịu nổi cảnh người chết đầy miếu hoang vào mùa đông thôi. Ai bảo ta không phải kiểu tiểu thư an phận trong khuê phòng chứ? Cứ coi như ta tích đức hành thiện, cho mình thêm chút phúc báo. Nếu không, ta cũng chẳng sống đến ngày hôm nay đâu, đã xuống hoàng tuyền tìm mẫu thân từ lâu rồi.”

Lan Nương bật cười theo, liếc nàng một cái, xua tan nỗi buồn:

“Dù sao thì có chuyện gì cũng đừng tự gánh một mình. Chúng ta đều ở bên ngươi.”

“Biết rồi.” Tô Dung cười, rút tay lại.

Lan Nương thở dài:

“Trước khi đi, mẫu thân ngươi chẳng để lại lời gì sao? Liệu bà có biết sau khi bà mất, luôn có kẻ muốn giết ngươi không?”

“Ai mà biết được.” Dù sao mẫu thân nàng đã mất, muốn hỏi cũng chẳng được.

“Ta nghĩ chắc bà ấy biết. Nếu không, tại sao lại đính ước với phủ Hộ Quốc Công? Có lẽ bà muốn ngươi có chỗ dựa vững chắc.”

Tô Dung đáp:

“Chu Cố từng hỏi lão Hộ Quốc Công. Ông ấy nói nhà chúng ta có ơn với ông, nên chủ động đính ước.”

Nàng không hiểu nổi, gõ lên quầy:

“Lấy thêm vò rượu nữa.”

“Uống ít thôi. Dù có muốn buông xuôi trước mặt vị hôn phu, cũng nên giữ sức khỏe.” Lan Nương nói vậy, nhưng vẫn đưa cho nàng một vò rượu.

Tô Dung nhận lấy, mở nắp, uống một ngụm lớn, tay áo lau qua khóe miệng, cười:

“Yên tâm, mạng này ta quý hơn ai hết.”

Lan Nương cau mày:

“Nếu ngươi và phủ Hộ Quốc Công có hôn ước, sao bao năm nay không thấy họ đến thăm? Nếu họ quan tâm ngươi, kẻ nào dám ám sát ngươi chứ?”

“Có lẽ lão Hộ Quốc Công có tính toán riêng.” Tô Dung cũng không rõ:

“Kẻ muốn giết ta luôn hành động lén lút, không gây ồn ào. Như lần này, hắn theo ta tới đây, chờ ta vào phòng mới ra tay. Chúng chưa bao giờ ra tay giữa phố, chắc cũng e ngại phiền phức. Điều đó chứng tỏ bọn chúng không sợ phủ Hộ Quốc Công. Dù Chu Cố đang ở Giang Ninh, bọn chúng vẫn dám tới giết ta.”

“Cũng đúng.” Lan Nương gật đầu:

“Chu công tử đến Giang Ninh đâu phải bí mật. Ai cũng biết, kẻ muốn giết ngươi chắc cũng biết.”

“Ừ. Nếu hôm nay chúng giết ta thật, chẳng lẽ không sợ Chu Cố điều tra? Phủ Hộ Quốc Công có bỏ qua không? Điều đó chứng tỏ chúng không ngán phủ Hộ Quốc Công.”

“Đúng vậy.” Lan Nương gật đầu, cảm thấy Tô Dung phân tích rất hợp lý.

Bạn đang đọc Hoa Túy Mãn Đường (dịch) của Tây Tử Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoabiti2002
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.