Chủy thủ
Hôm đó, bị truy sát, các thị vệ của Yến Hồi Thanh trên đường đi đều bị sát thủ đánh tan. Hắn được bảo vệ cho đến cuối cùng thì chỉ còn lại một mình, hai sát thủ đuổi rất gắt. Khi ấy, hắn gần như đã kiệt sức, lại đang ở nơi hoang vắng. Hắn nghĩ rằng có lẽ lần này sẽ đúng ý kẻ đứng sau muốn giết hắn. Hắn chết rồi, phụ hoàng cũng không còn cảm thấy hắn là mối đe dọa nữa, không biết liệu phụ hoàng có đau buồn vì hắn hay không.
Không ngờ, lúc tưởng như tuyệt vọng, hắn lại nhìn thấy một cô gái đang bắt cá bên bờ sông. Cô ấy nghe thấy động tĩnh liền quay đầu nhìn lại. Hắn nghĩ rằng có lẽ sẽ liên lụy đến cô, bởi nếu sát thủ giết hắn, chắc chắn sẽ không tha cho nhân chứng.
Khi ấy, hắn tuyệt đối không ngờ rằng, cô gái kia nhìn hắn một cái rồi bỗng nhiên rút lưới cá từ dưới sông lên. Ngay khi hai sát thủ giơ đao định chém hắn, cô ấy đột nhiên ném lưới cá về phía họ. Hành động của cô quá nhanh khiến một sát thủ không kịp đề phòng, bị lưới bắt trúng. Hắn tỉnh ngộ, biết đây là cơ hội ngàn vàng, liền xoay người, một kiếm giết chết hai sát thủ.
Lúc đó, giết xong người, hắn đã chẳng còn chút sức lực nào, ngồi phịch xuống đất. Hắn cảm ơn cô, nói:
"Đa tạ cô nương."
Nhớ lại khi đó, cô gái vẫn không biến sắc, thản nhiên như không, nói với hắn:
"Có thù lao không? Coi như trả ơn."
Thấy hắn ngẩn ra, cô bổ sung:
"Tức là trên người ngươi có món gì quý giá, đưa ta là được."
Sau đó, thấy hắn không phản ứng, cô chỉ thẳng ra:
"Ví dụ như con dao găm đeo ở thắt lưng ngươi, ta thấy nó rất đẹp."
Con dao găm đó, hắn rất yêu thích, nhưng dù có yêu thích đến mấy, cũng không quan trọng bằng mạng sống của hắn. Vì thế, không chút do dự, hắn rút dao găm bên hông ra, ném cho cô.
Cô nhận lấy dao, nhìn một lúc, dường như rất hài lòng, giọng nói còn mang theo ý cười vui vẻ:
"Được rồi, thù lao của ngươi ta nhận, coi như trả ơn cứu mạng. Ta đi đây, ngươi tự lo liệu nhé!"
Cô nói đi là đi. Hắn vừa định mở miệng giữ lại, liền nhận ra có người khác tới. Hắn im bặt, lập tức đứng lên, đẩy lưới cá mà cô bỏ lại cùng thi thể hai sát thủ xuống sông, nhanh chóng xóa đi vết máu trên mặt đất.
Chớp mắt, cô đã đi xa. Người đến chính là ám vệ của hắn. Họ nói nơi đây không tiện ở lâu, bảo hắn rời đi ngay. Hắn đành theo ám vệ rời đi.
Bởi vậy, hắn không thể lại gần cô. Thêm nữa, trời đã nhá nhem tối nên ngay cả dung mạo cô cũng chỉ nhìn thấy mờ mờ. Nhưng ký ức về lần ấy lại rất sâu sắc. Khi tưởng chừng tuyệt vọng, có một cô gái xuất hiện, thanh tú linh hoạt, khiến hắn vừa nhìn đã động lòng. Điều đó cũng không có gì lạ.
Hoàng hậu nghe xong, nghẹn lời một lúc lâu mới nói:
"Hoàng hậu Nam Sở muốn giết người này, nếu con bảo vệ nàng ấy, e rằng sẽ khiến Hoàng hậu Nam Sở nổi giận, chuyển sang ủng hộ kẻ khác. Con biết đấy, đại ca, nhị ca, thậm chí cả tứ ca, đều có dã tâm."
"Hoàng hậu Nam Sở muốn giết nàng, tại sao lại giết? Cũng phải có lý do. Giống như mẫu hậu nói, mối thù lớn đến mức nào, mà phải cách xa hàng ngàn dặm, vòng vo qua tay mẫu hậu để giết nàng ấy? Là bà ta không dám trực tiếp phái người đến nội địa Đại Lương giết người? Hay là bà ta từng giết nhưng không được, nên mới phải làm cách này?" Yến Hồi Thanh hỏi.
Hoàng hậu trầm tư:
"Chuyện này cần phải điều tra."
"Nam Sở vương, liệu ông ta có biết Hoàng hậu muốn cách xa hàng ngàn dặm để giết một cô gái không?" Yến Hồi Thanh nói:
"Mẫu hậu, Hoàng hậu Nam Sở không đáng sợ. Nếu bà ta có thể thuyết phục Nam Sở vương ủng hộ con, thì đó là vì Nam Sở vương vốn có lòng ủng hộ con. Còn nếu làm mất lòng bà ta, mà bà ta có thể chuyển ý kiến sang ủng hộ người khác, thì đó cũng là vì Nam Sở vương vốn không hài lòng với con."
Hoàng hậu cảm thấy hợp lý, nhưng vẫn muốn nói:
"Vậy còn Chu Cố?"
Yến Hồi Thanh im lặng.
Hoàng hậu trầm giọng:
"Con là Thái tử. Dù Chu Cố không có hôn ước với nàng ấy, con cũng không thể lấy nàng. Thân phận không xứng, trừ khi phong làm trắc phi, thì may ra còn tạm ổn."
Thái tử điềm nhiên:
"Mẫu hậu nghĩ nhiều rồi. Với tình hình hiện tại, phụ hoàng đang đàn áp con, ông ấy tuyệt đối sẽ không để con cưới một danh môn khuê tú để tăng thêm thế lực. Có lẽ thân phận của nàng ấy, trong mắt phụ hoàng, lại là phù hợp nhất."
Hoàng hậu hít sâu một hơi, lập tức lo lắng:
"Con thật sự muốn cưới nàng ấy? Chu Cố luôn thật tâm đối với con, con sao có thể đoạt thê tử của cậu ta!"
Thái tử lặng im.
Hồi lâu sau, hắn mới nói:
"Nếu Chu Cố không muốn cưới thì sao?"
Hắn nhìn Hoàng hậu:
"Nếu Chu Cố không muốn cưới, mẫu hậu có cho rằng con cưới nàng ấy sẽ không thành vấn đề chứ?"
Đăng bởi | hoabiti2002 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |