Khuyên nhủ
Hoàng hậu kinh ngạc, khó tin nhìn Yến Hồi Thanh.
Rất nhiều lời muốn nói nhưng như nghẹn lại, mãi sau bà mới cất lời:
"Con, con... sao có thể..."
Ánh mắt Yến Hồi Thanh bình thản:
"Nhi thần từ nhỏ đã chứng kiến phụ hoàng luôn có mỹ nhân vây quanh, hậu cung thì đấu đá lẫn nhau, đủ loại mưu kế. Đặc biệt, dù nhi thần là đích tử nhưng không phải trưởng tử, mẫu hậu vì nhi thần có thể nói là lao tâm khổ tứ, vừa phải ứng phó triều chính, vừa phải đối phó hậu cung, lại phải lo lắng địa vị của nhi thần không được bảo toàn. Nhi thần hiểu mẫu hậu đã rất vất vả. Vì thế, nhi thần luôn không hứng thú với những chuyện này, chỉ chờ cưới được một thái tử phi vừa ý, rồi sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi với nàng ấy."
Hoàng hậu nhất thời không nói nên lời.
"Vì vậy, bây giờ có một người như thế, nếu không cho nhi thần cơ hội thì thôi, nhưng nếu có cơ hội, nhi thần nhất định sẽ ra tay." Yến Hồi Thanh nhẹ nhàng nói:
"Mẫu hậu, chẳng lẽ người cũng mong nhi thần cả đời không tìm được tri kỷ sao?"
Hoàng hậu không biết nên gật đầu hay không, nhưng nhìn con trai trước mặt, bà biết từ nhỏ đến lớn, mẹ con họ đều sống rất khó khăn. Bà thân là hoàng hậu đã khó, con trai làm thái tử lại càng khó. Bà quay người đi, cuối cùng thở dài:
"Thôi vậy! Con biết rõ mình muốn gì là được. Nhưng giang sơn đế vị là của con, dù thế nào cũng không thể vì sai lầm của con mà dâng nó cho người khác. Nếu không, không chỉ mẹ con chúng ta mà cả một phe Đông cung cũng sẽ không có kết cục tốt."
"Nhi thần hiểu." Yến Hồi Thanh gật đầu:
"Mẫu hậu yên tâm, phụ hoàng đã cho nhi thần vị trí này từ nhỏ, nhi thần tuyệt đối không cho phép ông ấy lấy lại, bất kể ông ấy hiện tại nghĩ thế nào."
Hoàng hậu gật đầu:
"Bản cung sẽ tạm thời trấn an Hoàng hậu Nam Sở, cũng sẽ âm thầm phái người điều tra lý do bà ta muốn giết Tô Dung. Về phần Tô Dung, giao cho con tự mình tìm hiểu, mau chóng xem nàng ấy rốt cuộc là người thế nào."
Yến Hồi Thanh đồng ý.
Hoàng hậu đã nói hết lời, không ở lại lâu thêm, liền ra lệnh chuẩn bị hồi cung.
Yến Hồi Thanh tiễn hoàng hậu rời khỏi Đông cung, rồi quay lại gọi ám vệ đến:
"Vân Ngạn, ngươi đi một chuyến đến Giang Ninh, điều tra thất tiểu thư Tô Dung của phủ thái thú, hành sự bí mật, không được để ai biết, đặc biệt là Chu Cố."
Vân Ngạn nhận lệnh:
"Thuộc hạ tuân mệnh!"
Tô Dung hoàn toàn không biết người mà nàng cứu hôm đó chính là thái tử Đại Lương. Khi ấy, nàng cứu người cũng là vì nghĩ nếu để mặc người kia chết, hai sát thủ giết xong sẽ không tha cho nàng. Thế nên nàng dứt khoát ra tay.
Tuy nàng cứu người, nhưng nhìn người nọ chắc chắn không giàu sang cũng quyền quý, nên cũng không muốn dây dưa với nhân vật rắc rối. Nàng liền đòi một món quà tạ ơn, cũng coi như hai bên thanh toán sòng phẳng.
Nàng tất nhiên không ngờ, vì ơn cứu mạng và một lần gặp gỡ mà Yến Hồi Thanh lại để tâm đến nàng đến thế.
Yến Hồi Thanh nhờ Chu Cố tìm kiếm, nhưng lại tìm sai hướng. Chu Cố đến Giang Ninh, cứ mãi cho người tìm kiếm một cô gái nông dân bắt cá, không ngờ đến Tô Dung. Còn Tô Dung, trong lúc nướng gà với Chu Cố, cũng không nỡ lấy con dao găm kia ra dùng, nên Chu Cố không hề biết nàng chính là người mà Yến Hồi Thanh muốn tìm.
Mấy ngày liên tiếp, Tô Dung bị đại phu nhân áp giải kiểm tra sổ sách. Hầu như mỗi quản sự đều ít nhiều có vấn đề, khiến đại phu nhân tức giận phát tiết một trận. Sau đó, bà nói với Tô Dung:
"Mẫu thân quản gia đã nửa đời, vậy mà còn bị người ta qua mặt. Giờ thì ta không lo con sau này không quản được gia nghiệp nữa. Với đôi mắt tinh tường khi kiểm tra sổ sách như thế này, chắc chắn chẳng ai dám qua mặt con."
Tô Dung chống cằm, uể oải nói:
"Mẫu thân, nước trong quá thì không có cá. Người mắng người ta có phải hơi nặng rồi không?"
"Đuổi một hai kẻ đi, còn lại thì răn đe một chút. Tuy nghiêm khắc nhưng bọn chúng đã qua mặt ta nhiều năm, ta đã nể tình rồi. Nếu không đã sớm để phụ thân con tống chúng vào đại lao." Đại phu nhân nhìn nàng:
"Nước trong quá thì không có cá là đúng, nhưng con phải biết, nếu con giả vờ hồ đồ, người ta sẽ nghĩ con thật sự hồ đồ, dễ bị qua mặt. Nhưng cũng không thể để họ nghĩ rằng con là người dễ dãi."
Đại phu nhân lại thở dài:
"Mẫu thân tự cho mình là giỏi giang, nhưng không ngờ lại không tinh tường trong chuyện kiểm sổ sách. Ai mà nghĩ được đám quản sự trông có vẻ thật thà chất phác lại gian trá đến vậy. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.“
"Mẫu thân, dù sao đi nữa, người đã nói thì phải giữ lời, tha cho con đi." Tô Dung nghĩ, sổ sách cũng đã kiểm xong rồi, nàng nhất định phải để đại phu nhân giữ lời hứa.
Đại phu nhân nghe vậy, bật cười vì tức:
"Mới có mấy ngày thôi mà, với lại từ hôm Chu Cố xin cho con, mấy ngày nay con chỉ làm nửa ngày, mệt mỏi gì chứ? Nhìn bộ dạng uể oải của con kìa." Bà lườm Tô Dung một cái, nói tiếp:
"Mẫu thân có nói không cho con học quản gia nữa, nhưng không có nghĩa là không phải học thứ khác. Lễ nghi phép tắc con cũng phải học lại cho đàng hoàng. Đại ca con đã mời một bà giáo từ trong cung ra, người rất am hiểu quy củ, tốt nhất là con nên học cẩn thận từ ngày mai."
Tô Dung bực bội:
"Mẫu thân, người đừng quá đáng như vậy chứ."
Đại phu nhân thấy nàng giận, lập tức nói:
"Đây là ý của đại ca con đấy. Người ta đã được mời tới rồi, tốn rất nhiều tiền đó."
Ý ngầm là, nếu con không muốn học thì đi nói chuyện với đại ca con, không liên quan gì đến mẹ.
Tô Dung nhớ đến chuyện hôm đại ca nàng, Tô Hành Tắc, trở về, có nhắc qua chuyện mời bà giáo. Nếu người là do đại ca nàng mời, tất nhiên nàng không thể từ chối. Khuôn mặt nàng xị xuống, không nói lời nào.
Đại phu nhân nhìn vẻ mặt không vui của nàng, dịu giọng khuyên nhủ:
"Mẫu thân biết con không thích, nhưng lễ nghi thì phải học. Con bây giờ không học, đến phủ Hộ Quốc công sẽ bị người ta cười chê. Lúc đó, tổ mẫu và mẹ chồng của con cũng sẽ bắt con học, các chị em dâu còn khinh thường con nữa. Vậy nên, đừng trách đại ca con cứng rắn."
Tô Dung vẫn không nói gì.
Đại phu nhân nhìn nàng, tiếp tục nói:
"Không phải con thích Chu Cố sao? Nếu muốn gả cho cậu ấy, con cũng phải cố gắng một chút. Đừng để người ta cười nhạo. Con không sợ bị cười, nhưng Chu Cố thì sao? Cậu ấy là người rất kiêu ngạo, còn có Thái trưởng công chúa Thịnh An và phu nhân Quốc công nữa. Hai vị nữ chủ nhân của phủ Hộ Quốc công, thân phận địa vị thế nào chứ? Cả đời họ chắc chưa từng bị ai cười nhạo. Nếu con làm họ mất mặt, nghĩ đến hậu quả xem? Cho dù họ có hiền hậu, nhưng bản thân con có cảm thấy áy náy không?"
Tô Dung thở dài:
"Được rồi, được rồi!"
Nàng bất lực nói:
"Mẫu thân, con thật không ngờ, người cũng khá giỏi thuyết phục người khác đấy."
Đại phu nhân nghĩ, đó là vì trước đây ta không nhận ra con ăn mềm không ăn cứng. Những năm qua chỉ một mực nghiêm khắc dạy dỗ, không khéo léo nói trúng tâm ý của con, nên không hiệu quả. Giờ thì ta đã nắm được điểm yếu của con, quả thật thử lần nào cũng đúng.
Tô Dung thực ra cũng biết đại phu nhân đã thay đổi cách đối xử với nàng, nhưng có cách nào khác đây? Nàng thật sự đã thích Chu Cố rồi, không phải cũng cần phải cố gắng một chút sao?
Haizz, trên đời quả thật không có sự cố gắng nào là vô ích, mà cũng chẳng có việc lười nhác nào mà không phải trả giá. Những quy củ phép tắc mà nàng đã không chịu học cho đàng hoàng, giờ đây đều phải học lại hết.
"Thôi được, cũng không cần gấp. Ngày mai cho con nghỉ một ngày, để con nghỉ ngơi rồi ngày kia hẵng học. Mỗi ngày chỉ học nửa ngày thôi." Đại phu nhân cuối cùng vẫn nới lỏng cho Tô Dung, thấy nàng uể oải, chán chường, bà không đành lòng ép buộc.
Suy cho cùng, vẫn là vì khuôn mặt nhỏ nhắn kia của nàng trông quá xinh đẹp. Khi không trưng ra bộ dạng hung dữ bắt nạt người khác, nàng thật sự rất đáng yêu.
Tô Dung cuối cùng cũng nở nụ cười:
"Cảm ơn mẫu thân."
Đại phu nhân thấy nàng cười, cảm thấy nàng như vậy trông rất ngoan ngoãn, nếu giữ được dáng vẻ này, chắc chắn sẽ rất được lòng các bậc trưởng bối. Tất nhiên, đàn ông nhìn thấy cũng thích. Những ngày gần đây, bà nhận ra Chu Cố dường như cũng rất thích Tô Dung. Nếu không, sao mỗi tối sau bữa cơm, cậu ấy lại cùng Tô Dung đi dạo trong phủ, ít nhất phải nửa canh giờ, trò chuyện đôi ba câu rồi mới mỗi người một ngả về nghỉ.
Đại phu nhân nghĩ, hôn sự này, tám chín phần là sẽ thành công.
Đăng bởi | hoabiti2002 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |