Kẻ xấu
Tô Dung thay y phục rất nhanh, chỉ trong khoảng thời gian uống hai chén trà, nàng đã quay lại.
Chu Cố vốn tưởng rằng nàng sẽ đổi sang nam trang, nhưng không ngờ, nàng chỉ thay chiếc váy phức tạp thành một bộ y phục đơn giản, tháo trâm cài tóc rườm rà, chỉ dùng một chiếc trâm đơn giản búi gọn mái tóc dài, trông so với dáng vẻ váy áo lụa là lúc trước thì tăng thêm vài phần gọn gàng, nhanh nhẹn.
Hắn hỏi:
"Y phục này đổi hay không đổi thì có khác gì đâu?"
"Tất nhiên là khác rồi, bộ này thuận tiện để leo tường hơn, bộ vừa rồi không thích hợp."
Chu Cố á khẩu.
"Đi thôi." Tô Dung giơ tay đặt lên môi ra hiệu im lặng, hạ giọng nói: "Từ giờ trở đi, đừng nói gì cả, cứ đi theo ta."
Chu Cố: "..."
Dáng vẻ lo lắng như kẻ trộm này, hắn thật không biết nên nói gì nữa.
Hắn kéo nàng lại, thấp giọng nói:
"Để đại ca của nàng phát hiện, chắc chắn sẽ nổi giận đúng không? Ta mà cùng nàng làm trò này, liệu có khiến đại ca nàng nghi ngờ phẩm chất của ta không?"
"Ây da, đại ca ta đang ở thư phòng rồi, chắc chắn không nghĩ ta dám kéo ngươi đi dạo thanh lâu đâu. Nếu bị bắt gặp, chúng ta cứ nói là đi chợ đêm." Tô Dung mặt mày tự tin, "Đi thôi!"
Chu Cố gật đầu, được rồi!
Thế là, Tô Dung đi trước dẫn đường, Chu Cố lẳng lặng theo sau. Hai người tránh né hộ vệ trong phủ, đến cái sân nhỏ đổ nát nơi Tô Dung từng ở. Sau đó, nàng dẫn Chu Cố quen đường quen nẻo, thuận lợi đi đến chân tường.
Chu Cố ngước nhìn bức tường cao mười trượng, choáng váng cả đầu, đột nhiên phát hiện một chuyện:
"Tường nhà nàng, sao lại cao như vậy?"
Tường hoàng cung cũng chỉ cao thế này thôi chứ? Phủ Hộ Quốc Công đã được coi là cao, nhưng so với tường phủ Thái Thú này vẫn còn thấp hơn rất nhiều.
Tô Dung gãi mũi:
"Ta thường trèo tường ra khỏi phủ, mẫu thân cho người xây tường dựa theo độ kiên cố của thành lũy, tổng cộng đã nâng cao thêm ba lần."
Chu Cố: "..."
Tô Dung lấy ra móc leo tường, nhẹ nhàng quăng một cái, chiếc móc liền mắc vào đỉnh tường. Nàng quay lại nói với Chu Cố:
"Ta lên trước, rồi kéo ngươi lên nhé?"
Chu Cố gật đầu. Dù có võ công, với bức tường cao thế này, hắn cũng không thể không mượn đồ hỗ trợ mà chỉ dựa vào mũi chân bay lên được.
Tô Dung nhanh nhẹn, chỉ vài động tác đã trèo lên đỉnh tường, sau đó ngồi trên tường, ném móc leo xuống cho Chu Cố. Hắn bắt lấy, cũng dùng móc để trèo lên đỉnh tường. Sau đó, cả hai dùng móc leo để xuống mặt đất bên ngoài bức tường.
Đứng trên đất ngoài tường, Chu Cố chỉ cảm thấy lo lắng. Đây không phải lần đầu hắn trèo tường, nhưng cùng vị hôn thê giữa đêm khuya trèo tường ra ngoài dạo thanh lâu, hắn thật sự cảm thấy không thoải mái, lo lắng vô cùng.
"Đi thôi." Tô Dung thu dọn móc leo.
Chu Cố gật đầu.
Tô Dung dẫn Chu Cố đi qua hai con phố, vòng ra một con đường nhỏ phía sau, sau đó lại dẫn Chu Cố trèo vào tường sau của Tửu Lâu. Khi đến nơi, Chu Cố chỉ biết lặng lẽ nhìn nàng mà không nói gì, nàng đã đứng trước một căn phòng, gõ ba cái lên cửa sổ.
Sau khi nàng gõ ba cái, cửa sổ đột nhiên được mở từ bên trong, một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi thò đầu ra. Bà nhìn Tô Dung với vẻ kinh ngạc:
"Tiểu tổ tông, vị hôn phu của cô không phải đã đến rồi sao? Sao giờ này còn đến đây?"
Ý bà là, vị hôn phu cũng đã đến, sao còn không yên phận, dám tới đây mà không sợ bị bắt sao?
Tô Dung cười với bà:
"Ngọc nương, ta chính là dẫn vị hôn phu đến nghe khúc hát." Nàng chỉ tay ra sau, "Nhìn đi, vị hôn phu của ta, Chu Cố. Hắn chưa từng trải qua, ta dẫn hắn đến trải nghiệm một chút."
Ngọc nương: "..."
Chu Cố: "......"
Ngọc Nương nhìn qua Tô Dung, lúc này cũng đã thấy được Chu Cố. Bà trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc, dường như cũng bị hành động của Tô Dung làm cho choáng váng, nhất thời nói năng không mạch lạc:
"Cô, cô, cô... dẫn vị hôn phu đến... đến đây sao?"
Tô Dung gật đầu:
"Ôi chao, ngạc nhiên gì chứ? Tối nay không có gì vui, chúng tôi đến đây uống chút rượu, nghe chút nhạc, vui vẻ một chút thôi mà."
Ngọc Nương vốn là người từng trải, nhưng giờ phút này cũng bị Tô Dung làm cho á khẩu. Một lúc sau, bà mới miễn cưỡng bình tâm lại, cố gắng nở một nụ cười, vội vàng từ trong phòng bước ra, cúi chào Chu Cố:
"Chào tiểu công tử Chu."
Ôi trời, vị hôn thê không đáng tin như vậy, tiểu công tử Chu chắc hối hận muốn hủy hôn mất!
Chu Cố gật đầu, không biết nên nói gì, cảm giác khó nói thành lời.
Tô Dung "ồ" một tiếng:
"Đúng rồi, đây là Ngọc Nương."
Chu Cố thuận theo lễ nghĩa, chắp tay chào:
"Ngọc Nương."
Hai người coi như đã chào hỏi xong, Ngọc Nương đánh giá Chu Cố, cảm thấy vị tiểu công tử này có ngũ quan thật xuất sắc, dáng vẻ cũng anh tuấn. Khi đứng cạnh Tô Dung, cả hai thật sự rất xứng đôi. Loại công tử như thế này, ở Giang Ninh thật chưa từng thấy qua. Tô Hành Tắc tuy cũng đẹp, nhưng cái đẹp của hắn khác với Chu Cố. Tô Hành Tắc từ nhỏ đã chững chạc, còn Chu Cố lại toát lên vẻ non nớt, như một viên ngọc thô chưa qua mài giũa, đầy tiềm năng.
Bà quay đầu liếc nhìn Tô Dung một cái, kéo nàng qua một bên, nhỏ giọng nói:
"Cô bị ngốc à? Làm sao lại dẫn vị hôn phu đến chỗ này? Không sợ làm hư cậu ta sao?"
Nhìn tiểu công tử Chu này, rõ ràng là chưa từng dính dáng đến những nơi bụi bặm son phấn.
Tô Dung nghĩ bụng, trên đời có biết bao điều cám dỗ. Những công tử xuất thân từ gia đình danh giá, vốn dĩ đều được giáo dưỡng nghiêm ngặt. Khi đối mặt với thế giới bên ngoài, nhiều thứ sẽ trở thành cám dỗ. Nếu dễ dàng bị tha hóa, thì bản thân họ vốn đã thiếu bản lĩnh.
"Đừng lo, mau chuẩn bị cho ta một căn phòng thượng hạng, gọi hết các cô nương nổi danh đến, thêm hai vò rượu nữa." Tô Dung vỗ vai bà, "Ngoài ra, dặn dò các cô nương giữ bí mật, đừng để lộ chuyện chúng ta đến đây chơi đêm nay, nếu không sẽ phải chịu hậu quả."
Tô Dung quen dọa dẫm người khác, vì thế đe dọa cũng rất thoải mái.
Ngọc Nương chỉ còn biết gật đầu:
"Được rồi!"
Chủ nhân đã muốn dẫn vị hôn phu đi chơi, người cũng đã đến đây rồi, bà cũng chẳng cản nổi.
"Cô dẫn tiểu công tử Chu đến Noãn Sinh Các đi. Ta sẽ sắp xếp ngay, lát nữa sẽ cho các cô nương qua đó." Ngọc Nương bất lực nói.
Tô Dung gật đầu, ra hiệu cho Chu Cố đi theo, dẫn hắn đến Noãn Sinh Các.
Chu Cố im lặng đi theo Tô Dung, lên lầu, vừa đi vừa nghe tiếng nhạc khí trỗi lên từ các phòng, xen lẫn là những âm thanh cười nói của nam nữ, náo nhiệt vô cùng. Hắn cảm thấy hơi không quen. Ở kinh thành, vào buổi tối, trước cửa thanh lâu cũng có các cô gái tựa vào lan can mời khách, nhưng hắn thật sự chưa từng đặt chân vào những nơi như vậy.
Vì Tô Dung dẫn Chu Cố lén đến đây, không đi cổng chính mà đi cửa sau, nên lên lầu cũng dùng cầu thang khác. Dọc đường không gặp ai, cuối cùng thuận lợi vào được Noãn Sinh Các.
Noãn Sinh Các rất lớn, có thể so với phòng khách của phủ Thái Thú. Bàn ghế và các vật dụng bài trí trong phòng đều là loại thượng hạng, xa hoa và tao nhã.
Tô Dung mời Chu Cố cùng ngồi cạnh cửa sổ. Chu Cố liếc nhìn bố trí trong phòng, im lặng ngồi xuống cạnh nàng.
"Thả lỏng đi nào, chỉ là uống rượu nghe nhạc, không có gì to tát cả." Tô Dung vỗ vai hắn.
Chu Cố trừng mắt nhìn nàng:
"Đồ hư hỏng!"
Tô Dung: "..."
Đăng bởi | hoabiti2002 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |