Chột Dạ
Lan nương tặc lưỡi.
Nàng không đi, đương nhiên Lan nương cũng không đi, bèn đứng dậy theo:
"Được rồi, cô không đi, ta đi một mình cũng chẳng có hứng, vậy ta về đây."
Tô Dung gật đầu.
Hai người cùng rời khỏi Túy Nga Phường.
Tô Dung gói hai con ngỗng quay mang về.
Chu Cố dùng bữa trưa ở phủ của Tạ Viễn, sau đó ở lại với Tô Hành Tắc nửa ngày. Khi trở về phủ Thái thú và ăn xong bữa tối, không thấy Tô Dung đâu, hắn không khỏi hỏi một câu:
"Tô Dung đâu rồi?"
Đại phu nhân lập tức đáp:
"Nó ra ngoài rồi, nói là có cô bạn hẹn gặp, ăn tối xong sẽ về."
Chu Cố gật đầu, nghĩ bụng: Bạn gì chứ? Không phải nói Tô Dung chẳng mấy thân thiết với các tiểu thư trong các phủ ở Giang Ninh sao?
Sau bữa tối, dù Tô Dung chưa về phủ, Chu Cố vẫn đến thủy tạ chờ nàng.
Hắn buồn chán ngồi đợi nửa canh giờ, mới giật mình nhận ra không biết từ lúc nào, việc sau bữa tối cùng Tô Dung đi dạo, trò chuyện đã trở thành thói quen. Điều này thật không ổn. Lập tức, hắn đứng dậy định rời đi.
Đúng lúc này, Tô Dung xách theo một gói giấy dầu bước vào thủy tạ, nhìn thấy Chu Cố, nàng liền cười rạng rỡ:
"Chu Cố, huynh đang đợi tôi à?"
Chu Cố vừa định lắc đầu, Tô Dung đã chạy đến, đưa gói giấy dầu trong tay cho hắn:
"Cho huynh này. Đây là ngỗng say của Túy Nga Phường. Tôi và Lan nương ăn xong, đặc biệt gói một con mang về cho anh."
Nàng vừa leo tường trở về, nghe Nguyệt Loan nói Chu Cố hình như đang ở thủy tạ, liền không kịp thay quần áo, vội vàng đến ngay.
Chu Cố đưa tay nhận lấy:
"Ngỗng say của Túy Nga Phường? Đại ca Tô đã dẫn tôi đến đó ăn rồi."
"Đúng, chính là quán đó." Tô Dung cười nói. "Mang về cho anh ăn khuya, không mỡ màng đâu. Nguyệt Loan và A Hoa thích món này lắm."
Nguyệt Loan thì hắn biết, Chu Cố thuận miệng hỏi:
"A Hoa là ai?"
"Là con chó lười tôi nuôi trong sân."
Chu Cố: "…"
Hai người lại ngồi xuống trong thủy tạ.
Tô Dung hỏi Chu Cố:
"Anh không giận tôi nữa chứ?"
Chu Cố chợt nhớ ra, đáng lẽ hắn vẫn nên giận mới phải, liền nghiêm mặt.
Tô Dung tiến lại gần, kéo tay áo hắn, dịu dàng nói:
"Chu ca ca, tôi sai rồi. huynh đừng giận nữa, được không? Tôi hứa sẽ không có lần sau đâu, nhất định không dẫn huynh đến những nơi như vậy nữa."
Chu Cố muốn hỏi nàng: Vậy còn cô thì sao? Cô còn đi không? Nhưng nghĩ đến quan hệ của hai người hiện tại, dù có hôn ước, nhưng chưa thực sự định đoạt, hắn dường như chẳng có quyền quản nàng làm gì.
Thế là hắn im lặng.
Tô Dung xị mặt, nói:
"Đại ca tôi đã mắng tôi thậm tệ, mắng đến nỗi tôi phải hối hận lắm rồi. Ban đầu tôi chỉ định dẫn huynh đi thư giãn một chút, ai ngờ lại khiến huynh không vui. Cả ngày hôm nay học quy củ, tôi cứ mãi hối hận không thôi."
Chu Cố chẳng tin nàng thực sự hối hận. Dù thời gian tiếp xúc với Tô Dung không dài, nhưng hắn cũng phần nào hiểu được tính tình nàng. Đừng nhìn vẻ ngoài đáng thương, miệng nói những lời ngọt ngào chết người, nhưng bên trong chưa chắc đã biết hối cải bao nhiêu, huống hồ là hối hận.
Người này trông mềm mại vậy thôi, nhưng bên trong e là một khúc xương cứng. Nếu thật sự bị nàng lừa, thì hắn cũng phí công lớn lên.
Hắn hừ một tiếng, rút tay áo lại, nửa đùa nửa thật gọi:
"Tô Dung!"
Tô Dung lập tức ngồi thẳng người:
"Tôi đây!"
Chu Cố suýt bị dáng vẻ ngoan ngoãn của nàng làm bật cười. Hắn quay đầu, trừng mắt nhìn nàng, chăm chú nhìn một lúc lâu rồi mới hỏi:
"Cô thử thăm dò tôi lâu như vậy, có thăm dò được câu trả lời như ý cô chưa?"
Tô Dung lập tức cảm thấy tóc gáy dựng đứng, không biết nên đáp thế nào. Ánh mắt nàng lảng tránh, từ trong ra ngoài toát lên vẻ chột dạ vì bị vạch trần.
Từ nhỏ, da mặt Tô Dung đã dày hơn người thường, nhưng ngay cả như vậy, cũng không dày đến mức đối diện được với Chu Cố.
Thấy nàng như bị hỏi trúng tim đen, Chu Cố nhướn mày:
"Sao? Dám làm mà không dám nhận à?"
Hắn đã hiểu rồi, chuyến đi này đến Giang Ninh chẳng khác nào bước vào hang hùm, ổ rắn. Những người xung quanh Tô Dung, dù là công khai hay âm thầm, đều đang thăm dò hắn. Gia đình nàng đã đành, ngay cả những kẻ thầm thương trộm nhớ nàng, như Giang Hành - kẻ muốn cưới nàng, cũng giúp nàng thử lòng hắn.
Tô Dung cúi đầu, hai tay không biết để đâu, chỉ có thể vân vê vạt áo:
"Cái đó… cũng không hẳn là không dám nhận."
Chu Cố nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu nàng:
"Tô Dung, cô thấy tôi dễ bị bắt nạt lắm đúng không?"
"Không không không!" Tô Dung vội vàng lắc đầu phủ nhận.
Chu Cố hừ lạnh:
"Miệng thì bảo không, nhưng việc làm thì rành rành ra đấy."
Tô Dung không thể phản bác.
Chu Cố nhìn nàng, nghiến răng:
"Tôi cho cô thăm dò, còn ba ngày nữa là đến lễ cập kê của cô. Đợi qua ngày đó, tôi sẽ lên đường về kinh. Hy vọng đến lúc đó cô có thể tự đưa ra một quyết định."
Nói xong, hắn quay người bỏ đi.
Tô Dung ngẩng đầu, định nói: Ngỗng say của anh còn chưa mang đi, nhưng đã thấy Chu Cố đi được hai bước bỗng nhớ ra, liền quay lại, cầm lấy gói giấy dầu rồi sải bước rời khỏi thủy tạ.
Tô Dung: "…"
Xem ra cũng chẳng giận lắm, ngay cả ngỗng say cũng không quên mang đi.
Chu Cố đi rất nhanh, chớp mắt đã khuất bóng.
Tô Dung ngồi một mình trong thủy tạ, ngồi rất lâu, rồi thở dài một hơi. Chu Cố làm nàng rất thích, rất hợp ý nàng. Tuy từ nhỏ nàng không mơ mộng gì, nhưng dù có nằm mơ, e rằng cũng chẳng thể tưởng tượng ra phu quân tương lai lại là người như Chu Cố.
Thông minh tuyệt đỉnh, tâm hồn sáng trong, hiểu chuyện đời nhưng không bị cuốn theo sự đời. Trên người hắn hội tụ đầy đủ những phẩm chất đẹp nhất của một chàng trai trẻ.
Tô Dung đặt tay lên ngực mình, có thể rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập dồn dập. Nàng cách lớp vải bóp chặt phần thịt mềm nơi tim, bóp đến đau mà vẫn không thể bình tĩnh lại. Nàng buông tay, bật cười chua chát.
Nàng nghĩ lão Hộ quốc công chắc hẳn là một người rất sáng suốt. Việc để Chu Cố đích thân đến Giang Ninh có lẽ không phải chỉ để giữ lời hôn ước, mà là muốn cho cháu trai ông cùng nàng - người đã có hôn ước với hắn - tự mình đưa ra sự lựa chọn.
Chu Cố sẽ chọn thế nào tạm chưa bàn đến, nhưng nàng, đúng như Chu Cố nói, dù đã thăm dò lâu như vậy, vẫn chưa đưa ra được quyết định.
Chu Cố quá tốt, tốt đến mức nàng muốn đến gần, nhưng lại không dám.
Nàng đứng dậy, rời khỏi thủy tạ.
Gió mát đêm khuya phả vào mặt, nàng chậm rãi bước về sân viện. A Hoa vẫy đuôi chạy ra đón, chắc do chưa ăn đủ ngỗng nướng. Nguyệt Loan ngồi bên cửa sổ, đang ôm nửa con gà gặm. Tô Dung dùng mu bàn chân đẩy đầu nó sang bên:
"Ta không có nữa đâu, đi mà xin Nguyệt Loan."
A Hoa thấy tay nàng trống trơn, lập tức bỏ mặc nàng, chạy đến trước mặt Nguyệt Loan vẫy đuôi.
Nguyệt Loan đành phải xé thêm nửa con ngỗng nướng đưa cho nó, sau đó vừa nhai vừa phồng má, nói với Tô Dung:
"Tiểu thư, ngỗng nướng ngon quá đi mất!"
Tâm trạng Tô Dung bỗng nhiên tốt lên, lườm một người một chó:
"Đồ tham ăn!"
Nguyệt Loan đã bị nàng mắng từ lâu quen rồi, miễn dịch luôn, vẫn tiếp tục ăn ngon lành.
"Ngươi không sợ béo à? Vất vả lắm mặt mới gầy lại được, giờ lại sắp tròn quay đấy." Tô Dung nhắc nhở.
Động tác của Nguyệt Loan khựng lại, nhưng vẫn tiếp tục ăn, miệng lí nhí:
"Ăn no mới có sức giảm. Mỗi ngày ta khổ lắm, nửa đêm đói không ngủ được. Thi thoảng ăn một bữa, chắc cũng không béo đâu."
"Được rồi, ngươi vui là được." Tô Dung bước vào phòng.
Nguyệt Loan và A Hoa hợp sức chén sạch con ngỗng nướng, cả hai đều hài lòng, một người liếm miệng, một con vẫy đuôi, rồi ai nấy đi nghỉ ngơi.
Đăng bởi | hoabiti2002 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |