Lễ Cập Kê
Trong và ngoài tiền sảnh đã tập trung rất đông người đến dự lễ hôm nay. Ngoài họ hàng nhà họ Tô và thân thích của Đại phu nhân, còn có các phu nhân từ các phủ ở Giang Ninh cùng các bậc danh nho nổi tiếng ở Giang Châu.
Tô Dung vừa bước vào tiền viện, liền bị số người đông nghịt làm cho hoa mắt. Nàng khựng lại, quay đầu nhìn Vương ma ma.
Vương mama cười hì hì, nhỏ giọng nói:
"Lão gia, phu nhân, công tử cùng các phu nhân và tiểu thư trong phủ đều gửi thiếp mời đến những người giao hảo. Người đến đông hơn một chút, nhưng lão gia và phu nhân nói đông thì càng thêm vui. Phu nhân còn dặn, hôm nay tiểu thư không cần làm gì cả. Sau lễ cài trâm, chỉ cần đi cùng phu nhân chào hỏi một lượt khách rồi về nghỉ ngơi là được."
Tô Dung thở phào, thầm nghĩ như vậy cũng ổn. Nếu không, nàng suýt chút nữa đã quay đầu bỏ về.
Bên ngoài sảnh là đám người trẻ tuổi. Thấy Tô Dung đến, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng, nhiều người không giấu được vẻ kinh ngạc.
Tô Dung thậm chí còn trông thấy Trần Châu trong đám đông. Nàng rất muốn lườm hắn một cái, nhưng vì đang có nhiều người nhìn, đành rời mắt đi, làm như không có chuyện gì, bước vào tiền sảnh.
Bên trong sảnh là những người thân cận nhất, những bậc cao niên đức vọng và những nhân vật có địa vị cao quý. Ví dụ, đúng lúc này, Tạ Lâm - người đang lưu lại Giang Ninh quận - cũng có mặt.
Vừa bước vào, Tô Dung lập tức trông thấy Chu Cố. Trên người hắn là bộ trang phục mới từ tiệm Kim Tú Các, một màu lam lộng lẫy như mây trời, cực kỳ nổi bật. Hắn ngồi cùng Tô Hành Tắc và Tạ Lâm, giữa một đại sảnh đầy khách khứa, dáng vẻ nổi bật đến mức khiến người ta không thể không chú ý.
Tô Dung gần như không thể rời mắt, thầm nghĩ chỉ cần hắn mặc đồ có màu sắc, dù là loại nào cũng đẹp tuyệt.
Cố gắng lắm nàng mới dời được ánh mắt đi, đảo một vòng quanh sảnh, lại thấy Giang Thịnh - Thứ sử Giang Châu - cùng phu nhân của ông ta. Lúc này, thánh chỉ trị tội Giang Thịnh vẫn chưa đến, ông ta vẫn không hay biết tai họa sắp giáng xuống, nên đang ngồi rất vững vàng.
Tô Dung nghĩ, như vậy cũng tốt. Đến dự lễ tất nhiên ông ta sẽ mang theo lễ vật quý giá. Lần trước Chu Cố không nhận quà, lần này nhân lễ cập kê của nàng, những món quà hậu hĩnh ấy có thể nhận một cách danh chính ngôn thuận, không ai bắt bẻ được.
Mọi người đang trò chuyện rôm rả, nhưng khi thấy Tô Dung bước vào, cả đại sảnh liền im bặt.
Ở Giang Ninh, ai cũng biết Tô thất tiểu thư của phủ Tô thái thú có dung mạo xuất chúng. Nhưng từ nhỏ đến lớn, nàng không mấy quan tâm đến chuyện ăn mặc, lại thường gây rắc rối, đánh nhau, lúc thì bị thương chỗ này, lúc thì chỗ khác. Vì vậy, dù nàng có gương mặt đẹp, nhưng chưa từng khiến người ta cảm thấy nàng đẹp đến mức khuynh thành.
Thế nhưng hôm nay, khi nàng chậm rãi bước vào sảnh, eo thon mảnh mai, dáng vẻ yêu kiều, dung nhan thanh tú, cả người như được nhật nguyệt chiếu sáng, khiến ai cũng cảm thấy sửng sốt, tựa như một vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Tạ Lâm đến mức nghẹt thở, nhẹ nhàng đẩy Chu Cố bên cạnh.
Chu Cố ánh mắt khẽ động, quay đầu nhìn Tạ Lâm.
Tạ Lâm ghé sát tai hắn thì thầm:
"Đây là Tô thất tiểu thư sao? Vị hôn thê của ngươi? Không nhầm chứ?"
Chu Cố lườm Tạ Lâm một cái, rồi quay đầu lại, ánh mắt rơi trên người Tô Dung, chân mày hơi nhíu. Hắn thầm nghĩ nàng quá lộng lẫy. Chờ lễ cài trâm xong, nhất định phải bảo nàng thay bộ đồ này, rửa sạch lớp trang điểm trên mặt. Nữ nhi nhỏ tuổi, nên mộc mạc, tự nhiên, bôi trát làm gì?
"Thế nào? Nhìn biểu cảm của ngươi, ngay cả ngươi cũng không nhận ra nàng sao?" Tạ Lâm lại hạ giọng.
Cuối cùng, Chu Cố cũng mở miệng, lạnh nhạt đáp:
"Câm miệng."
Tạ Lâm im lặng, thầm nghĩ Chu Cố đúng là có phúc. Một vị hôn thê như vậy, nếu là hắn... Không, hắn vẫn thích Tần Loan hơn.
Đại phu nhân sững sờ mất một lúc, sau đó tươi cười tiến đến, giới thiệu Tô Dung với mọi người. Tô thái thú đứng một bên, gương mặt hiện rõ vẻ tự hào của người cha có con gái trưởng thành.
Tạ Viễn nhìn Tô Dung, trong lòng như thấy lại Yến Như Trân năm xưa. Khi đó cũng từng có một thiếu nữ mà mỗi nụ cười, mỗi cái nhíu mày đều động lòng người. Chỉ tiếc, hương tiêu ngọc vẫn, hồn thơm đã chẳng biết phiêu bạt phương nào. Nay, con gái nàng đã trưởng thành, hắn cũng coi như không phụ lời nàng phó thác.
Đại phu nhân mời một lão phu nhân đức cao vọng trọng trong tộc hành lễ cài trâm cho Tô Dung. Tô Dung yên lặng, để mặc người khác làm theo nghi thức, lắng nghe lời chúc tụng.
Lễ cài trâm sắp kết thúc, Chu Cố bất ngờ đứng dậy, cầm một cây trâm đào đi đến trước mặt Tô Dung, nói với đại phu nhân:
"Bá mẫu, vãn bối có thể tặng vật này cho Tiểu Thất không?"
Đại phu nhân nhìn cây trâm đào trong tay Chu Cố. Không phải vàng, bạc, ngọc, châu báu hay mã não, mà là một cây trâm gỗ đơn sơ, chạm khắc không mấy tinh xảo. Bà hơi ngạc nhiên, rồi chợt hiểu ra, đây có lẽ là do chính tay Chu Cố khắc. Nếu không, hắn chẳng thể nào lấy ra trong một dịp trọng đại như vậy. Nghĩ vậy, bà liền vui vẻ mỉm cười:
"Tất nhiên là được."
Chu Cố cầm cây trâm đào, cúi người tiến lại gần Tô Dung. Hắn ngắm nghía tóc nàng một lúc lâu, rồi từ từ cài cây trâm vào mái tóc, khẽ nói:
"Ta chúc Tô thất tiểu thư, một đời thuận lợi, mọi điều như ý, hạnh phúc dài lâu, năm năm bình an."
Tô Dung nghiêng đầu nhìn Chu Cố, trong lòng ngạc nhiên vô cùng, nhưng lại thấy niềm vui nhỏ nhoi len lỏi.
Nàng mím môi, nhẹ giọng đáp:
"Được. Ta cũng chúc bản thân mình như những điều ngươi mong muốn."
Lễ cài trâm hoàn tất, không biết ai đó hô to một tiếng "hay", khiến không khí trong và ngoài sảnh lập tức náo nhiệt, tràn đầy niềm vui.
Đại phu nhân kéo Tô Dung chào hỏi khách khứa thêm một lúc. Khi mọi người đã ổn định, chờ đến tiệc mừng, bà mới để Tô Dung rời đi.
Tô Dung lập tức rời khỏi sảnh, quay về viện của mình.
Nàng vừa đi được một đoạn, Chu Cố đã đuổi theo. Tô Dung quay đầu, thấy là hắn, còn chưa kịp nói, Chu Cố đã lên tiếng:
"Ta đưa ngươi về."
Tô Dung gật đầu, đưa tay chạm vào cây trâm, mỉm cười hỏi hắn:
"Cây trâm này..."
Chu Cố thoáng lúng túng, nhưng vẫn trả lời:
"Gỗ đào trừ tà."
Tô Dung bật cười: “Tôi không hỏi huynh chuyện đó, ý tôi muốn nói là cây trâm này là do chính tay huynh khắc sao?”
Chu Cố gật đầu: “Lần đầu tiên khắc thứ này, tay còn vụng về, khắc không đẹp, cô tạm nhận trước đi.”
Tô Dung chớp chớp mắt: “Ý huynh là sau này huynh sẽ khắc những cái đẹp hơn để tặng tôi à?”
Chu Cố hơi ngập ngừng: “Ừm, đến lúc đó nếu có cái đẹp hơn, sẽ đổi cho muội.”
Tô Dung định nói, “Dù sau này huynh có khắc cái đẹp hơn, tôi cũng không đổi cái này đâu,” nhưng sợ nếu nói ra thì sau này sẽ không được nhìn thấy những cái khác đẹp hơn, nên cô chỉ gật đầu: “Được, tôi sẽ đợi huynh mang cái đẹp hơn đến để đổi.”
Chu Cố gật đầu.
Tô Dung quay lại nhìn khuôn viên phía trước đang náo nhiệt: “Không cần huynh tiễn tôi đâu, phía trước sắp khai tiệc rồi, huynh là khách quý, nên ở lại dự tiệc.”
Chu Cố lắc đầu: “Ta sẽ tiễn muội về.”
“Dù huynh có tiễn tôi về, lát nữa phụ thân tôi cũng sẽ phái người đến mời huynh quay lại.” Tô Dung nghĩ rằng hôm nay ít nhất một nửa số người đến đây là vì Chu Cố và Tạ Lâm, đặc biệt là rất nhiều quan viên của Giang Châu. Đây là cơ hội hiếm có để lấy lòng phủ Hộ Quốc Công và phủ Vương gia Thụy An.
“Câu giờ được chút nào hay chút ấy.” Chu Cố trước lễ đội trâm đã bị vây quanh mấy lần, giờ có cớ đi cùng Tô Dung để tránh xa đám đông, anh cảm thấy dù chỉ thoát được một lát cũng tốt. Anh không ghét việc ứng phó với mọi người, nhưng cũng không thích phải đối phó với quá nhiều người.
Tô Dung cười: “Vậy thì Tiểu Vương gia Tạ chắc phải chịu khổ rồi.”
“Cậu ta đáng đời!”
Chu Cố tiễn Tô Dung về đến viện phía đông, ngồi xuống phòng chính, xa rời sự ồn ào, anh cảm thấy thoải mái vô cùng.
Anh thấy Tô Dung định tự tay pha trà cho mình, liền ngăn lại: “Ta tự làm, muội đi thay y phục, rửa lớp trang điểm trên mặt đi.”
Tô Dung ngẩn người: “Tại sao?”
Bộ y phục này và lớp trang điểm trên mặt đều là thành quả mà sáng nay cô đã tốn một tiếng rưỡi đồng hồ để được người ta chỉnh trang cẩn thận.
Chu Cố tất nhiên không nói rằng, “Quá nổi bật, có biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào muội, ta không thích,” mà chỉ hỏi lại cô bằng giọng điệu bình thản: “Ta thấy cô mệt rồi, y phục vừa dài vừa nhiều tầng lớp, lớp trang điểm trên mặt cũng không thể chạm vào dễ dàng, như thế thoải mái sao?”
Tô Dung lập tức gạt sang một bên ấm trà, chén trà, và trà khô: “Không thoải mái, ta đi thay và rửa ngay đây.”
Nói xong, cô quay người vào phòng trong dứt khoát.
Chu Cố hài lòng, thong thả tự pha trà uống.
Nguyệt Loan đuổi theo đến viện phía đông, bước vào phòng chính, thấy Chu Cố: “Chu công tử, tiểu thư nhà tôi đâu?”
“Đang vào trong thay đồ.”
Nguyệt Loan giật mình, vội chạy vào phòng trong, thấy Tô Dung đang rửa mặt, liền kêu lên: “Ôi trời ơi, tiểu thư, sao người rửa nhanh vậy? Xinh đẹp như thế, tôi còn chưa ngắm đủ nữa.”
Tô Dung không ngừng tay, rửa xong đã làm bẩn cả chậu nước trong, nhắm mắt lại ra lệnh cho Nguyệt Loan: “Mau đi thay một chậu nước khác.”
Nguyệt Loan bĩu môi, mặt đầy vẻ không vui: “Tại sao người lại rửa đi? Lớp trang điểm này là Triệu mama phải mất rất lâu mới làm xong, người chỉ giữ được chưa tới nửa tiếng, quá phí phạm.”
“Mau đi!” Tô Dung thúc giục.
Nguyệt Loan hậm hực: “Không muốn đi.”
Tô Dung lấy tay ướt chạm vào mặt cô: “Dù sao cũng đã rửa rồi, ai bảo ngươi không về sớm hơn.”
Nguyệt Loan vội tránh tay ướt của Tô Dung, bĩu môi hừ một tiếng, rồi mang chậu nước đi ra ngoài, nhìn thấy Chu Cố liền không nhịn được trách móc: “Chu công tử, sao người cũng không ngăn tiểu thư? Lớp trang điểm đẹp như thế, cứ thế rửa đi.”
Chu Cố vẻ mặt ung dung, không chút chột dạ: “Đúng là rất đẹp.”
Hoàn toàn không nhắc đến việc chính anh là người bảo cô rửa đi.
Đăng bởi | hoabiti2002 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |