Thư Phòng
Nguyệt Loan cứ tưởng mình tìm được người cùng tâm ý.
Nàng lớn tiếng phàn nàn:
"Tiểu thư luôn như vậy, gương mặt đẹp như thế, nàng lúc nào cũng thích phá hỏng. Cả ngày không chịu trang điểm đã đành, giờ người khác vất vả trang điểm cho nàng, nàng lại chẳng buồn giữ được bao lâu."
Chu Cố nghiêm túc gật đầu:
"Ừm, đúng là không ổn lắm."
Nguyệt Loan thở dài:
"Đúng là lãng phí trời ban."
Chu Cố lại gật đầu.
Nguyệt Loan bước ra ngoài giếng trong sân lấy nước sạch, mang vào phòng trong, đặt lên kệ, không vui nói với Tô Dung:
"Rửa đi!"
Tô Dung nhanh nhẹn rửa mặt cẩn thận thêm một lần nữa, rửa xong thì cảm thấy sảng khoái:
"Thật thoải mái."
Nguyệt Loan lườm một cái, đưa khăn cho nàng lau mặt, nhận xét:
"Quá giản dị rồi, chỉ còn lại mười phần đẹp thôi."
Tô Dung lau mặt thì khựng lại, khó tin hỏi:
"Mười phần?"
"Ừ, vốn dĩ tiểu thư có thể đẹp đến mười hai phần cơ." Nguyệt Loan nghiêm mặt.
Tô Dung phì cười:
"Vậy cảm ơn em đã đánh giá cao ta như vậy."
"Thật mà." Nguyệt Loan lẩm bẩm, gương mặt tiểu thư nhà mình, nàng nhìn từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ thấy chán.
"Được rồi, giờ ta không ra ngoài gặp khách, tất nhiên là phải làm sao cho thoải mái nhất." Tô Dung vỗ nhẹ mặt nàng: "Em ra ngoài chơi đi!"
Nguyệt Loan quả thực rất muốn đi chơi, nàng nhìn ra ngoài cửa có chút do dự, nhỏ giọng nói:
"Nhưng công tử Chu còn ở đây, không cần em ở lại trong sân hầu hạ sao?"
"Không cần." Tô Dung xua tay:
"Ta tự mình tiếp đãi cậu ấy."
Nguyệt Loan gật đầu, vui vẻ chạy ra ngoài.
Chu Cố thấy Tô Dung thay một bộ y phục giản dị, lại rửa mặt xong, ánh mắt cậu lóe sáng, nghĩ rằng lời của Nguyệt Loan rất đúng, quả thật còn lại mười phần đẹp.
Cậu rót một chén trà cho Tô Dung:
"Uống đi, nhuận giọng."
Tô Dung nhận lấy chén trà, cầm trên tay, nhìn Chu Cố, phát hiện hôm nay cậu làm sao cũng thấy đẹp trai. Nàng mỉm cười nói:
"Chu Cố, hôm nay huynh thật tuấn tú nha."
Chu Cố: "…"
Tai cậu hơi đỏ lên, cố giữ giọng bình thường, nhướng mày:
"Ta ngày thường cũng thế mà."
Tô Dung lắc đầu:
"Vẫn có chút khác, hôm nay bộ y phục này làm huynh thêm hai phần tuấn tú."
Chu Cố ngỡ ngàng, hóa ra nàng đang khen y phục. Đỏ ửng ở tai cậu âm thầm biến mất, cậu bình tĩnh gật đầu:
"Quả thực, bộ y phục này không tệ."
Hai người uống trà một lúc, không thấy ai đến gọi Chu Cố. Tô Dung hỏi:
"Có vẻ một lúc nữa cha ta cũng chưa gọi huynh, huynh đói không? Ta gọi người mang điểm tâm đến nhé?"
Chu Cố lắc đầu:
"Không đói, không cần."
Tô Dung nói:
"Ta cũng không đói." Rồi hỏi tiếp:
"Hay để ta tìm cho huynh một cuốn sách đọc nhé?"
Chu Cố gật đầu:
"Cũng được."
Tô Dung đứng dậy, đi vào thư phòng nhỏ của mình:
"Cậu muốn đọc sách nghiêm túc hay không nghiêm túc?"
Chu Cố: "…"
"Thế nào là nghiêm túc? Thế nào là không nghiêm túc? Sách cũng chia ra nghiêm túc hay không sao?"
Tô Dung giải thích:
"Thơ từ ca phú, kinh sử tử tập, tứ thư ngũ kinh, huyện chí châu trị… mấy loại này gọi là sách nghiêm túc. Còn lại như tiểu thuyết, truyện ký, họa bản các thứ, theo lời mẫu thân ta, đều gọi là sách không nghiêm túc."
Chu Cố không muốn xem sách quá nghiêm túc, vì loại sách đó cậu đã đọc quá nhiều rồi. Nhưng những loại mà người lớn gọi là "không nghiêm túc", cậu cũng chỉ mới đọc qua một vài cuốn truyện ký, còn lại thì chưa từng xem. Thư phòng của cậu bị ông nội quản rất chặt, tuyệt đối không được phép xuất hiện loại sách mà ông cho là "lệch lạc tâm tính".
Thế nên, cậu đứng dậy đi theo Tô Dung:
"Ta có thể đi cùng để chọn một cuốn."
Tô Dung dừng bước, có vẻ hơi do dự.
Chu Cố nhìn nàng:
"Sao vậy? Ngươi định lấy sách ở đâu? Ta không thể đi cùng à?"
Tô Dung nghĩ đến thư phòng của mình đúng là có cất vài thứ không thể để người khác thấy, chẳng hạn như đao kiếm, ám khí tự chế, xuân cung đồ, hay cả sách cấm bị triều đình cấm lưu hành. Nhưng những thứ này đều được nàng giấu trong ngăn bí mật, mà Chu Cố là người chính trực, không được nàng cho phép chắc chắn sẽ không lục lọi lung tung.
Nàng lắc đầu:
"Không có gì, chỉ là thư phòng của ta hơi bừa bộn."
"Ngay cả tầng ba mà ngươi cũng dẫn ta đi rồi." Chu Cố nhắc nàng.
Tô Dung gật đầu:
"Cũng đúng, vậy thì đi thôi!"
Thế là Tô Dung dẫn Chu Cố đi qua dãy nhà phụ, đến thư phòng nhỏ của nàng.
Thư phòng nhỏ đang khóa, Tô Dung lấy chìa ra mở, đẩy cửa vào. Nàng bước vào trong một cách tự nhiên, Chu Cố theo sau. Vừa vào trong, đập vào mắt cậu là sàn nhà đầy giấy nháp, vỏ hạt dưa, trên bàn đặt bút mực, tranh chữ, và một cuốn họa bản đang mở dở...
Nổi bật nhất là một chồng sách cao ngất trên bàn, có vẻ vẫn chưa được bóc ra.
Chu Cố nghĩ, thư phòng này đúng là quá lộn xộn, ổ chó nhà A Đắc còn sạch sẽ hơn nhiều. Cậu chỉ vào chồng sách đó, hỏi Tô Dung:
"Đây là sách gì? Sao lại chất đống ở đây?"
"Là mấy cuốn họa bản mới ra hai tháng gần đây, ta chưa có thời gian đọc." Tô Dung thản nhiên chỉ vào giá sách bên cạnh:
"Huynh muốn xem gì thì cứ tự chọn đi!"
Chu Cố chưa vội chọn, hỏi:
"Nhiều họa bản thế này, muội thích đọc họa bản à?"
"Ta cũng tạm thôi, lúc rảnh rỗi để giết thời gian. Nguyệt Loan mới là người mê mẩn nhất, đọc không ngừng được." Tô Dung cúi xuống, lục lọi, lấy ra bốn năm cuốn họa bản, cầm trong tay:
"Ta đọc mấy cuốn này. Huynh có muốn xem thử không?"
Khi Tô Dung lục lọi, Chu Cố đã liếc qua tên sách trên bìa, cảm thấy không hợp nên cậu lắc đầu:
"Ta không xem mấy cái này đâu."
Ở nhà, các chị của cậu thỉnh thoảng cũng lén mua một hai cuốn họa bản về đọc, nhưng đều làm rất kín đáo. Như Tô Dung, thẳng thắn mua về chất đống trong thư phòng của mình, thì quả thật hiếm thấy.
Cậu đi tới giá sách, phát hiện trong tổng số mười dãy giá sách thì một nửa là họa bản và các loại tạp thư. Cậu im lặng một lúc, rồi chọn một cuốn du ký:
"Ta xem cái này."
Tô Dung ngó qua, gật đầu:
"Được."
Hai người cầm sách ra khỏi thư phòng nhỏ.
Quay lại phòng khách, cả hai vừa uống trà vừa mỗi người đọc một cuốn sách.
Chu Cố đọc được một lúc thì phát hiện Tô Dung có một thói quen rất kỳ lạ, đó là nàng lật sách cực kỳ nhanh. Tiếng giấy lật "soạt soạt", không bao lâu đã lật xong một trang rồi lại tiếp tục trang kế. Cậu nghi ngờ nàng thật sự đọc sách sao? Rõ ràng chỉ là lật sách thôi.
Cậu nhìn nàng mấy lần, thấy trong thời gian ngắn ngủi, họa bản trong tay nàng đã lật được hơn nửa. Không lâu nữa chắc sẽ đọc xong, cuối cùng không nhịn được mà hỏi:
"Cuốn họa bản này kể chuyện gì vậy?"
Tô Dung không ngẩng đầu lên, trả lời:
"À, kể về một công tử lâm nạn được một nữ hiệp giang hồ cứu. Nữ hiệp ép công tử lấy thân báo đáp, nhưng công tử sống chết không chịu. Thế là nữ hiệp trói công tử lại, ép hắn thành thân. Sau khi thành thân, công tử vẫn không thích nữ hiệp. Sau này, nữ hiệp thất vọng, thả hắn đi. Công tử về nhà, lại nhớ đến những điều tốt đẹp của nữ hiệp, nhận ra bản thân từ lâu đã động lòng nhưng không hay biết. Thế là công tử quay lại tìm nữ hiệp để chuộc lỗi. Nhưng lúc này, nữ hiệp đã có người trong lòng, mà người đó chính là người thứ hai được nàng cứu sau khi công tử rời đi. Hai người còn có cả con rồi."
Chu Cố: "..."
Cái gì lộn xộn thế này?
Đăng bởi | hoabiti2002 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |