Bảo vệ
Tạ Lâm và Chu Cố đi cạnh nhau. Sau một hồi kinh ngạc, Tạ Lâm không ngừng liếc nhìn Chu Cố, trong đầu nghĩ mãi xem ở quận Giang Ninh có nhà nào thuộc hàng danh gia vọng tộc. Nghĩ mãi cũng chẳng ra.
Hắn chủ động bắt chuyện với Chu Cố:
“Này, hôn ước ông nội ngươi định cho ngươi, thực sự là ở Giang Ninh? Là nhà nào vậy?”
Chu Cố không định nói, nhưng nghĩ lại, dù không nói thì chắc Tạ Lâm cũng sẽ tìm cách dò ra thôi, bèn làm ra vẻ rất thản nhiên đáp:
“Là tiểu thư thứ bảy của nhà Thái Thú quận Giang Ninh.”
“Thái Thú Giang Ninh Tô Húc? Ông ta không phải chỉ có một con trai, không có con gái chính thất sao?” Tạ Lâm càng kinh ngạc.
“Đúng thế, người đính hôn với ta là tiểu thư thứ bảy do Thất di nương của ông ấy sinh ra.” Chu Cố trong lòng căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn không lộ chút sơ hở.
Tạ Lâm sửng sốt:
“Lại là một thứ nữ trong phủ Thái Thú?”
“Thứ nữ thì làm sao?” Chu Cố có thể tự trêu chọc mình, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác, nhất là Tạ Lâm, chế nhạo mình. Hắn nghiêm mặt:
“Có câu nói rất hay, anh hùng không hỏi xuất thân. Vị hôn thê của ta nhân phẩm tốt, tính cách tốt, dung mạo lại càng xuất sắc, chỉ một điểm xuất thân thôi thì tính là gì?”
Tạ Lâm: “...”
Hắn khó tin nhìn Chu Cố:
“Ngươi không bị ngu chứ?”
Vị hôn thê là một thứ nữ, thế mà không chỉ vui vẻ chấp nhận, còn ra sức bảo vệ? Đây chẳng phải là Tứ công tử đường đường chính chính của phủ Hộ Quốc Công, người có thể lấy cả công chúa sao?
“Ta ngu chỗ nào?” Chu Cố ung dung nhắc nhở:
“Tần Loan còn là con gái của tội thần đấy, đã bị giáng làm nô rồi. Ngươi không phải vẫn muốn cưới nàng ta sao?”
“Ừ thì… đúng.” Tạ Lâm cảm thấy câu này có gì đó không đúng, nghĩ một lúc mới phản bác:
“Không đúng, trước đây Tần Loan ít nhất vẫn là một tiểu thư khuê các, dù là con gái tội thần, cũng chỉ là hiện tại rơi vào cảnh ngộ này.”
“Con gái tội thần một khi đã bị gắn mác, có khi cả đời cũng không thoát được. Nhưng vị hôn thê của ta thì khác, dù là thứ xuất, nàng vẫn là tiểu thư thứ bảy chính hiệu của phủ Thái Thú quận Giang Ninh.” Trong lòng Chu Cố như muốn thổ huyết, nhưng bất đắc dĩ phải cắn răng bảo vệ vị hôn thê chưa từng gặp mặt, không biết là xấu hay đẹp kia, lại còn lôi Tần Loan ra so sánh. Hắn thấy mình thật có lỗi với Tần Loan.
Tạ Lâm cảm thấy dường như cũng có chút lý lẽ, nhưng vẫn không khỏi châm chọc:
“Ngươi có gì mà đắc ý? Cưới một thứ nữ làm vợ, trong lòng ngươi thực sự cảm thấy vui sướng sao?”
Trong lòng Chu Cố nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt đầy vẻ tự hào:
“Đó là do ngươi chưa gặp vị hôn thê của ta thôi. Nàng xinh đẹp lắm, như hoa sen mới nở, tự nhiên, thuần khiết, dịu dàng như nước, thông minh xuất chúng...” Hắn một hơi bịa ra một loạt mỹ từ, gắn hết lên người vị hôn thê chưa từng gặp mặt, quyết không để Tạ Lâm chê cười mình.
“Hầy, giờ ta chỉ mong sớm gặp nàng.”
Tạ Lâm nghi hoặc:
“Thật sự tốt như ngươi nói sao? Một nơi nhỏ bé như Giang Ninh có thể nuôi được khuê tú? Nàng ta liệu có sánh được với các quý nữ ở kinh thành? Đẹp hơn cả Quận chúa Đoan Hoa sao?”
Quận chúa Đoan Hoa là con gái duy nhất của Công chúa Thanh Bình, người cùng mẹ với Hoàng đế đương triều. Đoan Hoa được Hoàng thượng sủng ái vô cùng. Nàng không chỉ xinh đẹp mà còn thích Chu Cố, hễ có mặt Chu Cố là nàng lập tức chạy đến. Chu Cố không chịu nổi tính bám dính của nàng nên luôn tìm cách tránh xa.
Nghe Tạ Lâm nhắc đến Quận chúa Đoan Hoa, mặt Chu Cố sa sầm:
“Ngươi nhắc đến Đoan Hoa làm gì?”
“Đoan Hoa xinh đẹp như thế, nàng lại thích ngươi. Nhưng ngươi luôn tránh nàng. Nay thấy ngươi rất thích vị hôn thê của mình, tất nhiên ta phải hỏi, nàng có đẹp hơn Đoan Hoa không?” Tạ Lâm hỏi ngược lại.
Chu Cố lập tức nói:
“Trong mắt ta, nàng ấy chỗ nào cũng tốt, đương nhiên là đẹp nhất. Đừng nhắc đến Đoan Hoa nữa. Nếu ngươi còn nhắc, ta sẽ trở mặt với ngươi đấy.”
“Ta sợ ngươi sao?” Tạ Lâm lại đen mặt.
“Ngươi mà nhắc nữa, ta sẽ không hòa giải với ngươi đâu.” Chu Cố lại nói.
Tạ Lâm muốn nói: “Ai muốn hòa giải với ngươi chứ?”, nhưng còn cả bụng thắc mắc muốn hỏi Chu Cố, nên đành ngậm miệng không nhắc đến Đoan Hoa nữa, chỉ hỏi:
“Ngươi gặp vị hôn thê của mình lúc nào?”
“Năm ngoái.” Chu Cố nói dối mà không hề nao núng.
Tạ Lâm tức giận:
“Ngươi đã thích vị hôn thê của mình, tại sao còn cướp Tần Loan với ta?”
Chu Cố nghĩ thầm: “Ai thèm cướp?”, nhưng sự đã rồi, hắn bất lực đáp:
“Ngươi cứ coi như ta nhất thời hồ đồ, khi đó không phải là thấy ngươi ngứa mắt sao?”
Tạ Lâm giận dữ:
“Đồ khốn nạn!”
Chu Cố thừa nhận:
“Ta đã nói là ta sai rồi, ngươi còn muốn gì nữa?”
Tạ Lâm hừ lạnh:
“Ta không để yên cho ngươi đâu.”
Chu Cố lập tức đảm bảo:
“Ngươi chờ đấy, đến Giang Ninh, ta sẽ tìm một người cho ngươi.” Nói xong lại bổ sung:
“Gần giống Tần Loan vậy.”
“Ta không cần.” Tạ Lâm chẳng thèm để hắn tìm.
“Ngươi đừng cố chấp nữa, Tần Loan đã vào Đông Cung rồi, không thể nào ra được đâu.” Chu Cố an ủi hắn:
“Trời rộng đất dài, thiếu gì cỏ thơm.”
Tạ Lâm mặt đen lại:
“Ta thà cố chấp còn hơn làm kẻ đầu óc có vấn đề như ngươi.”
Vị hôn thê là một thứ nữ, có gì mà khoe chứ? Nếu là hắn, đã giấu kín từ lâu, sợ bị người khác cười chê rồi. Đúng là Chu Cố đầu óc có vấn đề.
Nửa ngày sau, đội ngũ đi được trăm dặm, đến chân núi chùa Đại Phật. Chu Cố và Tạ Lâm chia tay, tiếp tục hành trình.
Tạ Lâm nhìn Chu Cố dẫn đoàn xe ngựa đi xa, đội ngũ đông đúc, Chu Cố cưỡi ngựa, dáng vẻ như con chim vừa được thả khỏi lồng, tự do tung bay, hận không thể lập tức bay đến Giang Ninh. Hắn có chút ghen tị, nói với một hộ vệ bên cạnh:
“Ta cũng muốn đến Giang Ninh.”
Hộ vệ khó hiểu:
“Tiểu Vương gia, sao ngài lại muốn đến Giang Ninh?”
Ngài đâu có vị hôn thê nào ở Giang Ninh.
“Ài, ta muốn đến Giang Ninh chơi thôi.” Tạ Lâm cảm thấy ngứa ngáy, nói tiếp:
“Không biết nếu ta nói với mẫu phi là muốn đến Giang Ninh giải khuây, mẫu phi có đồng ý không?”
Hộ vệ cũng không biết Vương phi có đồng ý hay không, chẳng thể đưa ra ý kiến.
Tạ Lâm thở dài:
“Thôi thì trước hết cùng mẫu phi lễ Phật xong rồi tính. Ta cứ làm nũng, biết đâu mẫu phi lại đồng ý.”
Lý Viêm đi theo đoàn của Chu Cố trăm dặm, lúc này mới thực sự nhận ra rằng Chu Cố sẽ đến Giang Ninh.
Sau khi nói dối một hồi với Tạ Lâm, trong lòng Chu Cố rất bực bội. Hắn nghĩ đến việc mình đã khoác lác, lỡ như vị hôn thê không được như ý, hắn cũng sẽ bị Tạ Lâm cười nhạo. Cảm thấy khó chịu, hắn gọi Lý Viêm đến hỏi:
“Ta hỏi ngươi, tiểu thư thứ bảy nhà ngươi, có xinh đẹp không?”
Lý Viêm lập tức gật đầu:
“Tiểu thư thứ bảy rất xinh đẹp.”
“Xinh đẹp đến mức nào?”
“Là cô gái đẹp nhất quận Giang Ninh, thuộc hạ chưa từng thấy ai đẹp hơn tiểu thư thứ bảy.” Lý Viêm thành thật đáp.
Nghe vậy, Chu Cố cảm thấy yên tâm hơn. Xinh đẹp là được, ít nhất câu “vị hôn thê rất đẹp” mà hắn nói không phải là nói suông. Hắn lại hỏi:
“Tính cách nàng thế nào?”
Lý Viêm nghĩ tiểu thư thứ bảy tuy tính khí không tốt, nhưng nếu người khác không chọc nàng thì nàng cũng không gây chuyện. Hắn gật đầu:
“Tính cách rất tốt.”
Chu Cố lại yên tâm thêm chút nữa:
“Cách cư xử với mọi người thì sao?”
“Lịch sự và rộng rãi.” Lý Viêm trả lời bốn chữ, thực ra là chẳng sợ ai, gan to vô cùng.
Chu Cố thở phào nhẹ nhõm. Không quá hẹp hòi là được. Hắn hỏi tiếp:
“Nàng đứng thứ bảy trong phủ Thái Thú, có bị bắt nạt không?”
Nếu thường xuyên bị bắt nạt, chứng tỏ tính cách quá yếu đuối, dù tốt tính nhưng lại như bột mềm, thì cũng không ổn.
Lý Viêm không chút do dự lắc đầu:
“Không bị bắt nạt.”
Chỉ là, tiểu thư thứ bảy không bắt nạt người khác thì đã là phước lớn cho họ rồi. Trong phủ Thái Thú, nàng ngang nhiên làm theo ý mình.
Chu Cố lại hỏi:
“Ngươi nói thật chứ?”
“Là thật, thuộc hạ không dám lừa dối công tử.” Lý Viêm vội vàng đảm bảo.
Chu Cố hài lòng. Hắn nghĩ vị hôn thê này của mình chắc cũng tạm chấp nhận được. Không hỏi thêm về Tô Dung nữa, hắn chuyển sang quan tâm Giang Ninh:
“Giang Ninh có gì vui không? Ngươi kể chi tiết xem.”
Lý Viêm liền nói:
“Giang Ninh có một núi, hai dòng nước, và ba lầu. Một núi là núi Phượng Hoàng, nơi có cây phượng hoàng ngàn năm tuổi, trăm loài chim đến trú. Hai dòng nước là suối Đào Hoa và sông Lá Phong. Suối Đào Hoa thì vào mùa xuân hai bờ hoa đào nở rực rỡ, là nơi các văn nhân thi sĩ thường tụ hội; sông Lá Phong thì vào mùa thu, lá phong đỏ rực phủ đầy dòng nước, ánh lên dưới hoàng hôn, đẹp không tả xiết. Còn ba lầu là Tửu Hoa Lầu, Phong Nguyệt Lầu và Yên Chi Lầu, mỗi lầu có đặc sắc riêng và thường tổ chức các cuộc thi nghệ thuật.”
Lý Viêm tính ngày rồi nói tiếp:
“Hôm nay là mùng mười tháng sáu, tiểu thư thứ bảy sẽ làm lễ trưởng thành vào mùng tám tháng bảy. Dù công tử không thể ngắm cảnh đẹp ở suối Đào Hoa và sông Lá Phong, nhưng có thể ghé núi Phượng Hoàng. Nếu ở lại lâu hơn một chút, trùng hợp, cũng có thể kịp tham gia ba lầu thi nghệ thuật.”
Chu Cố nhận xét:
“Thật không ngờ, một nơi nhỏ bé như Giang Ninh nghe còn thú vị hơn cả kinh thành.”
Lý Viêm nghĩ thầm, Giang Ninh quả thực nhiều chỗ vui chơi, nếu không, tiểu thư thứ bảy đã chẳng từ nhỏ đến lớn chẳng chịu ở yên trong phủ. Khi còn bé, nàng chui qua lỗ chó, khiến cả nhà chạy đi tìm. Về sau, lỗ chó bị lấp, nàng bắc thang trèo tường, rồi tường được xây cao hơn, nàng lại tìm người làm móc leo tường. Những năm qua, tường ở hậu phủ Thái Thú đã được xây cao ba lần, nhưng vẫn không ngăn được nàng. Phu nhân tức giận, cũng chẳng buồn quản nàng nữa.
Hắn lén liếc nhìn Chu Cố, thầm nghĩ Chu công tử quả thực rất tuấn tú. Nếu nói về dung mạo, tiểu thư thứ bảy rất xứng với công tử. Nhưng với tính cách của tiểu thư, hắn thực sự hơi lo lắng. Nếu hai người bất hòa mà đánh nhau, không biết tiểu thư thứ bảy có thắng nổi Chu công tử không?
Không, không đúng, không nên nghĩ như vậy. Phải nghĩ là liệu Chu công tử có ra tay đánh nữ nhân không?
Chu công tử từng một mình đánh đám hộ vệ của phủ An Vương tơi tả, còn đánh cả tiểu vương gia Tạ Lâm mà không bị thương chút nào. Đúng là xuất thân từ phủ Quốc Công danh tiếng lẫy lừng.
Tiểu thư thứ bảy thì khác, mỗi lần đánh nhau đều bị thương. Chỉ riêng điểm này, chắc không bằng Chu công tử rồi? Nếu Chu công tử thật sự đánh, chắc tiểu thư không địch lại nổi đâu!
Lý Viêm có chút lo lắng.
Đăng bởi | hoabiti2002 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |